"PARK JIHOON NÀY THÍCH EM, THÍCH ĐẾN PHÁT ĐIÊN LÊN ĐI ĐƯỢC!"
Daehwi không biết bây giờ mình là đang trải qua loại cảm giác gì. Cứ như bao nhiêu thứ cảm nhận đột ngột xuất hiện, cuối cùng trở nên trống rỗng.
Nghe Jihoon nói xong, Daehwi chỉ biết đứng trơ như phỗng, cậu vẫn đang cố gắng nắm bắt lại ý thức. Ánh mắt cậu rơi trên gương mặt đẹp trai ấy, môi cậu thì run run cố gắng tìm lại tiếng nói, đôi vai nếu không có anh giữ chặt có lẽ cũng đã run lên liên hồi. Park Jihoon vừa rồi là đang nói với cậu sao? Hay là tai cậu có vấn đề rồi? Những buổi trình diễn gần đây cậu đâu còn đeo tai nghe nhiều nữa?!
Chẳng để Daehwi nghĩ ngợi lâu, Jihoon lại nói tiếp, anh cảm thấy ngầy ngật khó chịu rồi. Rượu Soju không ngờ lại nặng đến vậy!
"Lúc này em đang nhìn anh bằng ánh mắt dành cho 1 thằng điên, anh biết mà. Rõ ràng anh đang phát điên vì em rồi..." Vừa nói anh vừa khẽ thở vào sau vành tai cậu. "Này người tốt Lee Daehwi, em có dám chịu trách nhiệm với bệnh nhân tâm thần này hay không?" Jihoon biết mà, anh đang say rượu nặng! Hoặc anh đang hóa điên thật luôn rồi.
Daehwi nghe xong thì đông cứng người như 1 pho tượng, chẳng nói chẳng rằng, môi khẽ mấp máy gì đó không thành lời. Jihoon nghĩ mình đang dọa chết cậu bé, có lẽ anh cũng nên dừng lại 1 màn dài hơi này thôi.
"Haha..." Jihoon cười gượng gạo, đột ngột buông lơi đôi bàn tay từ nãy đã luôn giữ ghì vai Daehwi. "Ngài Park của em đủ thông minh để có thể biết, hành động của mình hiện giờ là bất hợp pháp. Em là hoa đã có chủ. Chịu trách nhiệm? Anh làm gì có quyền bắt em làm vậy, là do trái tim anh... trái tim ngu ngốc của anh..."
Jihoon không biết mình đang nói gì nữa, anh không muốn vì những lời này mà Daehwi sẽ thương hại anh. Bị thương hại là thứ Jihoon ghét nhất trên đời. Nên anh quyết định kết thúc, không do dự thêm chút nào.
Lần này anh bước lại gần phía cửa ra vào, để lại cậu bé đang lặng thinh giương mắt nhìn bóng lưng anh ở phía sau. Từ bóng lưng ấy phát ra tiếng nói rành rọt.
"Lee Daehwi, anh chỉ muốn nói, lúc nãy em thổi nến ước nguyện trước bánh kem sinh nhật. Anh ở trên sân thượng cũng ước 1 điều." Anh quay lại nhìn cậu cười thật hiền.
Daehwi cảm thấy nụ cười kia thật đau xót và buồn bã làm sao! Cậu tự dưng không muốn nghe anh nói nữa, cậu muốn chạy đến ngăn anh nói ra những điều tiếp theo.
"Anh đã ước." Jihoon chầm chậm nói. "Sinh nhật tuổi 18 của Daehwi, Daehwi sẽ là người hạnh phúc nhất, được hưởng 1 hạnh phúc thật trọn vẹn!"
Trọn vẹn là 1 từ chứa đựng nhiều thử thách. Mà thường muốn vượt qua thử thách, chúng ta phải chịu hi sinh 1 thứ gì đó. Có thể là máu, mồ hôi hoặc nước mắt. Hay đôi khi lại là ... tình yêu!
Jihoon hít 1 hơi dài, vẫn nhìn vào khoảng không mông lung trước mặt. Anh biết anh vẫn luôn như vậy, chết nhát. Đến bây giờ anh vẫn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cậu để nói những lời cuối cùng này.
"Một sinh nhật trọn vẹn, một ngày bắt đầu tuổi mới thật trọn vẹn, sẽ không thể nào trọn vẹn nếu như em nhận được 1 lời tỏ tình không lường trước phải không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOONHWI] Ngọt Ngào Của Anh, Là Em Đó
Fanfiction"Thành viên mà em muốn thân thiết hơn là Daehwi ạ!" Park Jihoon thích những thứ ngọt ngào. Lee Daehwi thích dâu chuối. Tình cờ, dâu chuối cũng rất ngọt.