5

1K 104 2
                                        


1 tin nhắn mới
Từ kakaotalk

Chimchim.mochi

Chaeyoung

Dậy đi

Anh đứng dưới nhà rồi nhé

Em xuống đây đi

Phải dậy đi học chứ

Chaeyoung!

Rosechaeng.mangu

Em biết rồi ạ

Anh đợi em một chút

Chimchim.mochi

Nhớ mặc áo khoác vào nhé

Dạo này thời tiết kì lạ lắm

Lúc ẩm ướt lúc lại nắng chói thôi

Không tốt cho da đâu

Rosechaeng.mangu

Em biết rồi mà

Anh đừng lo nữa nhé, Jimin ssi!

Chimchim.mochi

Nhớ mang đầy đủ sách vở nữa đấy

Đã xem.

Chaeyoung thở dài đặt điện thoại xuống, câu chuyện hôm qua còn dang dở vẫn còn đọng lại và em chẳng bao giờ tìm được một lời thoại kết thúc chính đáng, Park Jimin vẫn luôn đứng đợi ở đây, chỉ cần mở cửa sổ sẽ có thể nhìn thấy. Cả ngày hôm qua, và hôm nay nữa. Em gạt bỏ những thứ vẫn luôn hiện hữu trong đầu mình, bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ bé, bóng dáng anh phía xa ấy luôn thu hút ánh nhìn nhỏ bé của em. Bởi nó đặc biệt, và chẳng thể lẩn ở đâu được cả.

" Bánh của em đây rồi. Đi thôi! "

Giọng nói của anh, sự nhẹ nhàng của anh luôn vây lây Chaeyoung, em ngước nhìn chàng trai vẫn luôn đặt trên môi nụ cười hạnh phúc. Jimin vẫn luôn chăm sóc em, như một người anh trai mà Chaeyoung chưa từng có. Giá như trái tim em có thể để trống thêm một khoảng cho Jimin thì tốt biết mấy, ít ra khi đó, em có thể cảm nhận được chút đau khổ mà anh trải qua.

Em chào tạm biệt anh bước vào nơi lớp học chẳng còn vắng nữa. Chaeyoung lại nằm gục trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, chiếc ghế bên cạnh vẫn chẳng ai có thể lấp đầy. Đã bao lâu rồi nhỉ, tiết giảng của Chaeyoung luôn đông kín, nhưng chỗ ngồi bên cạnh thì chẳng hề có người. Em đặt chiếc bánh lên bàn, nửa người vẫn gục trên chiếc bàn nhỏ bé, đôi mắt lim dim vẫn cô hướng ra khung cửa sổ phủ chút ánh nắng yếu ớt.

" ây. Sao hôm nay em đến sớm thế Chaeyoung."

Chiếc ghế bên cạnh em được kéo ra, chiếc balô quen thuộc lại được đặt xuống nền đất, anh ấy là một chàng trai khác, là người đã chiếm trọn những chỗ trống trong trái tim Chaeyoung. Cũng đã lâu rồi, em đã không được thấy khuôn mặt tưởi tỉnh của Park Chanyeol anh.

Chaeyoung giật mình ngồi thẳng dậy, bất giác đưa đôi tay dụi lên đôi mắt cứ mãi lim dim. Em buộc miệng nói ra câu chào quen thuộc của cả hai chứ không phải là ' Em nhớ anh' .Mọi thứ đang nảy nở trong lòng Chaeyoung đã chẳng thể diễn tả nổi. Rõ ràng cả hai đã gặp nhau ngày hôm qua, Chanyeol cũng là người đưa em về, vậy mà em vẫn cứ run lên, khuôn mặt vẫn đỏ ứng mà nhút nhát cúi xuống nhìn mặt bàn trống. Chanyeol lại thuận tay xoa đầu cô gái nhỏ, ánh mắt bỗng dừng lại ở chiếc túi đựng bánh sanwich còn hơi nóng.

▶my ex; minchaeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ