Chương 6: Ngất, vui đùa. . .

1.8K 30 0
                                    

Chương 6: Ngất, Vui Đùa. . .

Lần này mua đồ, trừ giúp Kỷ Thiên Hàng mua các loại đồ dùng trên giường, Tiểu Huệ còn mua cho chính mình một tấm thảm luyện múa, trải trên sàn nhà, trực tiếp có thể làm các loại động tác hình thể. Chủ ý của Tiểu Huệ ở thời điểm mất ngủ là chơi đùa giải trí, chỉ là không ngờ vừa mới về nhà chưa được bao lâu cũng không có đất dụng võ.

Ngồi khoanh chân ở trên tấm thảm, Tiểu Huệ có chút không có trạng thái ở đây, trong đầu đều lần lượt quanh quẩn tiếng nói của người khác "Chúng tôi thích hợp ở chung một chỗ", hiệu quả này giống như một đoạn ghi âm tuần hoàn phát ra hình, nói như thế nào đây, lời này thật ra thì rất ác cảm, hai người ở chung một chỗ có thể thích hợp sao? Chỉ sợ cũng chỉ giống như Kỷ Thiên Hàng, đùa bỡn tình cảm cô nương, người đàn ông cặn bã có thể mở miệng nói thế. Mà Tiểu Huệ rốt cuộc là rối rắm cái gì, cô nghiêm túc nghĩ lại, suy tính các loại nhân tố, đương nhiên cũng bao gồm kết luận rất lừa bịp, nói thí dụ như mình yêu Kỷ Thiên Hàng, cho nên có phản ứng lớn như vậy đối với anh.

Tiểu Huệ “phi” một tiếng, bác bỏ ý nghĩ này: nếu như thực sự yêu người đàn ông thúi này, tám trăm năm trước đã cùng anh lăn lộn trên giường rồi, còn có thể lưu lạc tới bây giờ à, hiện tại hai người cứ hễ gặp mặt liền cãi nhau? Nói cho cùng, cô chính là cảm thấy mình bị Kỷ Thiên Hàng vô cùng nhàm chán sắp xếp vào bẫy, anh đang trả thù cô tối hôm qua hại anh ngủ dưới đất.

Nghĩ tới đây, Tiểu Huệ quả quyết đứng dậy, đứng ở thư phòng, a a a,… không đúng, bây giờ là phòng của Kỷ Thiên Hàng. Cô tựa bên cánh cửa, chính nghĩa nói: "Này, Kỷ Thiên Hàng, anh xong chưa, tôi cùng anh nói chuyện mấy câu."

Kỷ Thiên Hàng đang hăng hái chiến đấu với cái chăn đơn, chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang nụ cười kinh điển: "Được, em có muốn ngồi cùng không? Cái giường này thật sự rất thoải mái."

Một tay Tiểu Huệ đẩy cửa ra, khí thế mười phần: "Không cần, tôi thích hai ta chiều cao đối lập như bây giờ." Sự thật chứng minh, một người đàn ông coi như trường Phá Thiên, cao như Diêu Minh vậy, cậu ấy ngồi xuống còn thấp hơn một đoạn so với phái nữ.

Cái góc độ nhìn từ trên cao xuống này, Tiểu Huệ hắng giọng, nói: "Mặc dù tôi rất không muốn đánh giá gì về tác phong sinh hoạt của người đàn ông thúi, nhưng mà tôi lại vẫn muốn nói một câu, đại ca, ngàn vạn lần muốn tìm mục tiêu chính xác, có cô nương là anh không chơi nổi, cô nương đây, không kém cạnh, anh có năng lực thì thử khiêu chiến xem."

Kỷ Thiên Hàng vẫn mỉm cười như cũ, giống như anh rất ít khi không cười, dĩ nhiên lần này anh cười có khí phách, cảm giác xem thường: "Quá thâm ảo rồi, tôi cũng cần phiên dịch văn hiện đại."

Tiểu Huệ quơ lấy một quyển sách trong tay hướng đỉnh đầu Kỷ Thiên Hàng ném qua, kết quả anh quay đầu đi, tránh thoát. Đồng thời kêu rên: "Này, Giang tiểu thư, tính cách bạo lực này của em lúc nào thì có thể thay đổi vậy."

Tiểu Huệ cười giả dối: "Biến, chỉ cần anh là người đầu gỗ, anh hơi lượn quanh một chỗ ngoặt thì anh lại không hiểu, không biết anh tốt nghiệp thế nào. Được, cô nương đây đã nói rõ ràng, trước đó không phải anh nói hai ta thích hợp ở một chỗ sao? CMN, anh quá đáng đánh đòn rồi, có biết lời này ở trong lòng tôi tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng không? Vừa nghĩ tới tôi đã từng là đối tượng bị ý dâm của anh độc hại, cả người tôi liền sợ hãi, tại sao vậy!"

(Edit) Trúc Mã Quấn Thanh Mai - Thương Tố Hoa (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ