Chương 1: Thừa hoan thiếu ái

18.9K 981 288
                                    

Tiếng rên rỉ.

Mùi ân ái.

Vấn vít.

Sau một hồi hoan ái, người đàn ông lập tức rời đi, cũng không quan tâm tới người nằm trên giường đang cuộn mình run rẩy.

Jungkook vùi mặt vào gối, nước mắt đã sớm thấm đẫm một mảng lớn, muốn động cũng không động nổi, môi cắn đã rớm máu nhưng vẫn cố chấp không muốn khóc thành tiếng, ga giường bị nắm chặt nhăn nhúm hỗn độn dưới thân.

Tại sao chúng ta lại luẩn quẩn trong nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần?

Tại sao tình yêu của em luôn là đau đớn cùng tổn thương?

Tại sao hạnh phúc trong lòng bàn tay, mà không thể chạm tới?

Thứ mà chúng ta có được chỉ là xa cách đến bi ai.

Hơi ấm của người vẫn còn đọng lại bên chăn, mà tình yêu của người lại chẳng dành cho em.

Đã bao lần nguyện ước đổi cả một đời bấp bênh những mong có được một ánh mắt, một nụ cười.

Tình si vẫn mãi là một giấc mộng chẳng thành, tựa như cát bụi lưu lạc chốn hồng trần.

Chực chờ tan biến trong cõi hư vô.

Một đoạn duyên tình, một tấm chân tâm.

Chỉ là một hồi ức nhạt nhòa phủ lên lớp tro bụi quá khứ phủ phong.

Jungkook gắng gượng ngồi dậy, đưa đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn ánh trăng bên cửa sổ.

Cơ thể đau, trái tim đã đau thêm cả vạn lần.

Yêu đến vậy, hà cớ gì lại không phải là em?

Tình tự một đời bị người nhẫn tâm giày xéo.

Anh hận em đủ chưa?

Có thể yêu em không?

Không, anh không yêu em, anh không hề.

Em lại không biết làm thế nào anh mới thôi hận em.

Tình yêu phù phiếm lại mỏng manh chẳng thể cảm hóa được trái tim vốn đã hoen ố những hận thù.

Yêu và hận, vốn dĩ chẳng thể dung hòa.

Jungkook đứng dậy chống tường đi vào nhà vệ sinh, đầu óc mơ hồ một hồi mới mở được nước, nhưng lại là nước lạnh, người cậu thoáng run rẩy, luống cuống tay chân càng mở nước càng lạnh hơn.

Chẳng biết cậu nghĩ gì, cứ thế đứng dưới nước lạnh xối thẳng lên người giữa đêm tuyết rơi dày đặc.

Hôm sau dì giúp việc vào dọn phòng thấy cậu nằm trên nền nhà, nước lạnh vẫn mở, không biết đã nằm ở đó bao lâu, lay không tỉnh, sợ hãi gào ầm lên.

Một chủ nhân còn lại đã đi làm từ sớm.

...

Jungkook ngủ thẳng đến chiều, thấy mình trong bệnh viện, y tá đang đổi bình thuốc, bên cạnh là bà giúp việc.

"Thiếu gia, cậu tỉnh rồi! Có chỗ nào khó chịu không, dì sẽ lập tức đi gọi bác sĩ!"

Cậu lắc đầu, muốn mở miệng nói nhưng phát hiện giọng của mình đã khản đặc, bà thấy vậy hiểu ý lập tức rót cho cậu ly nước ấm.

[VKook] Cố nhân - 故姻Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ