Phan Văn Đức hành lý cồng kềnh đứng trước cửa học viện Viettel. Ừ! là anh lặn lội từ Nghệ An lên đây đấy! Giá đỗ gì nữa! Nguyễn Trọng Đại đã thật sự làm anh phát điên. Nhắn tin thì cứ nói Không sao, không sao... nhưng hơn ai hết anh hiểu cảm giác của cậu bây giờ như thế nào! Mấy tháng trước còn hứa với anh là sẽ cố gắng hết mình để được gọi lên tuyển. Thế mà khi có danh sách anh đã đọc nát tờ giấy cũng chẳng thể tìm được tên cậu. Anh hiểu cậu buồn và thất vọng nhiều như thế nào. Ấy thế mà chẳng chịu nói gì với anh. Cứ để trong lòng mà chịu đựng một mình như thế, rốt cuộc anh là gì của cậu không biết.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra bấm số gọi cho Tư... vốn dĩ không gọi Đại bởi vì muốn cho cậu bất ngờ nên chẳng thông báo trước vì chuyến đi này.
- Alo, gọi tao gì thế đức? ~Giọng Tư lơ lớ như vừa mới ngủ dậy
(Cho Tư với Đức xưng "mày tao cho nó dễ sống" Tư cũng nói vậy mà=)))
Đức cau mày liếc nhìn đồng hồ, đã 9h rồi... chú bộ đội mà như này sao? Nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua việc này lên tiếng.
- Mày xuống đón tao đi. tao đang ở dưới cổng này!
- Gì? sao tự nhiên lên đây? ~Tư ngạc nhiên.
- Kệ tao đi. tao lên đây có việc.
- Ừ vậy tìm người có việc chứ gọi tao chi? ~ Tư lờ mờ đoán ra việc của Đức.
- Ấy ! đừng giận. thật ra cậu ấy không biết tao lên. mày chỉ cần xuống dẫn tao lên phòng của Đại thôi.
- Biết mà! chờ tí tao xuống. ~ nói rồi Tư bật dậy, ra cổng đón Đức.
5 Phút sau thì Tư cũng xuống tới nơi. Từ từ dẫn Đức lên phòng Đại. Dọc đường đi Đức cũng có hỏi thăm tình hình của Đại. Tư là người lớn nhìn cũng đủ hiểu Đại bề ngoài vẫn cười đùa vui vẻ nhưng trong ánh mắt của cậu lại tố cáo tâm trạng thật của cậu. Thế mà lúc nào nhắn tin với anh cũng nói không sao. Đức hiện giờ là đang vừa bực vừa xót. Chỉ muốn dần cho tên Bự Bự kia một trận cái tật cái gì cũng giấu anh. Tới trước cửa phòng cậu Tư cũng chỉ gửi gắm vài điều mong Đức có thể làm cho tâm trạng Đại tốt hơn, rồi đi về phòng.
Mở cửa bước vào, bên trong căn phòng thật sự rất u ám. rèm cửa thì kéo kín mít, chủ nhân của nó thì đang chùm mền nằm một đống trên giường. Nghe tiếng mở cửa Trọng Đại cơ hồ dở mền ra theo quáng tính nhìn về phía cửa. Thấy bóng dáng quen thuộc, nhất thời Trọng Đại không tin vào mắt mình, chớp mắt liên tục, nhìn chăm chăm vào anh.
- Nhìn gì ghê vậy? giấu cô nào trong đó sợ anh biết à? ~ Văn Đức bật cười trước hành động của cậu.
- anh... sao anh lại ở đây?
Sau khi đã đính chính được đó thật sự là anh thì cậu mới đạp chăn ngồi bật dậy hỏi.- Sao không chào đón hay gì?
Đức nhếch mép châm biếm.- Không... Không phải mà!
Đại lắc đầu ngây thơ. Thật ra nãy giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[All Couple] Mỗi Tuần Một Câu Chuyện
ФанфикTổng hợp các shortfic về tất cả các cặp đôi của U23, Olympic, ĐTQG... mà Mình Ship ❤❤