"Thưa thầy, chúng em tìm được thỏi son rồi ạ. Nó được giấu dưới gầm giường của phòng 402"
Lúc này, hầu như cả đội (trừ những người bị bắt tập trung dưới sảnh) đều đã vào phòng họp. Thầy Cảnh đưa thỏi son cho Hồng Duy. Hồng Duy mừng như bắt được vàng, nhanh tay nhận lại thỏi son từ người thầy của mình.
Huấn luyện viên Park vẫn ngồi im lặng. Bản thân ông không tin, và cũng không muốn tin những gì ông vừa nghe thấy.
"Nó được tìm thấy ở phòng 402 sao"
Thầy Cảnh gật đầu. Mọi người im lặng. Tiến Dũng GK vẫn chưa hết sửng sốt với những gì đang diễn ra. Phòng 402 là phòng của cậu và Văn Hoàng. Và chỉ có cậu từng vào phòng 414. Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào cậu.
"Thưa thầy... không phải em... thực sự không phải em..."
"Vậy tại sao nó lại ở trong phòng em?"
"Em không biết... em..." - Tiến Dũng cảm thấy những lời muốn nói bỗng nghẹn lại ở cổ họng. Đây là cảm giác gì? Cảm giác khi bị nghi oan ư? Cảm giác mình không làm nhưng mọi bằng chứng đều đổ về phía mình ư? Cậu đã từng trải qua cảm giác bị phản bội, cậu đã từng trải qua cảm giác được tung hô lên tận mây xanh rồi bị dìm xuống bùn đen ngay sau đó. Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày người thầy mà cậu luôn kính trọng và yêu mến lại nghĩ oan cho cậu.
"Em còn gì để nói nữa không?"
"Em thực sự không có làm...!"
"Thầy bình tĩnh đi ạ, dù có chuyện gì thì chúng ta cũng nên ngồi lại nói rõ ràng đã" - Văn Quyết lên tiếng để ngăn sự tức giận của thầy, đồng thời đặt tay lên vai thằng em để cho nó bình tĩnh lại - "Bây giờ em bình tĩnh và nói cho mọi người nghe, em vào phòng 414 để làm gì".
Tiến Dũng lúc này mới từ từ ngồi xuống, hít thở để bình tĩnh lại. Nếu bây giờ càng cuống sẽ càng rối, nói chuyện không đầu không đuôi và một mực phủ nhận sẽ chỉ khiến mọi người nghi ngờ thêm.
"Em vào phòng 414 là để lấy thêm nước ngọt ạ. Tấn Sinh bảo vẫn còn một chai nước ngọt trong phòng, mà lúc đó nó đang chơi dở ván game nên nhờ em qua lấy. Mọi người trong phòng em lúc đó đều có thể xác nhận. Nhưng em tìm mãi mà không thấy chai nước ngọt nào cả nên em mới về."
"Em đem theo túi gì vậy, lúc đó em có vào thang máy đúng chứ?" - Thầy Lee lên tiếng.
"Túi rác ạ. Tại thùng rác tầng mình bị đầy rồi nên em xuống tầng dưới vứt"
"Vứt rác gì mà đến hơn 10 phút?"
"Tại em vừa ló mặt xuống thì bỗng có một số fan hâm mộ tới nên thành ra em đi hơi lâu"
"Cứ cho là thế đi. Vậy tại sao thỏi son lại ở trong phòng em?"
"Em không biết... em thực sự không biết"
BẠN ĐANG ĐỌC
[U23] NGƯỜI THẦY - NGƯỜI CHA [Huấn văn]
Fanfic"Tiến Dũng nhắm mặt lại. Anh đánh. Anh đánh thật. Anh nghe thấy tiếng thầy nhắc "đánh mạnh lên" văng vẳng bên tai. Anh nghe thấy tiếng Đình Trọng của anh bật khóc. Anh nghe thấy tiếng trái tim của mình cuộn lên theo từng tiếng thước mà anh đánh xuốn...