Mắt Duy Mạnh chợt hoa lên sau khi lãnh cái tát trời giáng của Đặng Văn Lâm. Nếu không có Tiến Linh bên cạnh đưa tay đỡ thì có lẽ cậu đã nằm bẹp trên cỏ rồi. Văn Lâm mặt vẫn hầm hầm định lao vào đánh tiếp, nhưng đã bị các đồng đội xung quanh nhanh tay cản lại. Đức Huy chạy tới xô Văn Lâm ngã xuống, Văn Hậu vùng vằng định lao tới đánh. Văn Quyết quát lớn yêu cầu tất cả dừng tay, nhưng dường như cơn giận của Văn Lâm không hề có dấu hiệu nguội xuống.
"Long, Lợi, giữ chặt thằng Lâm" - Văn Quyết nhìn con gấu Nga đang gầm gừ trong cổ họng một cách đề phòng, điều thêm 2 cầu thủ nữa đến trấn giữ người trấn giữ khung thành.
Duy Mạnh chầm chậm bước tới trước mặt người đàn anh vừa đánh mình lúc nãy. Văn Lâm nhìn Duy Mạnh bằng đôi mắt gườm gườm. Duy Mạnh từ từ hít một hơi thật sâu, chớp mắt một cái, và rồi...
"Đm mày làm cái trò con bò gì vậy hả má tao không phải cái bao cát free để đứa này đánh đứa kia tát đâu có gì thì nói thẳng vào mặt thằng này đây này thằng này làm gì có lỗi với mày chưa mà mày ở đó gầm rú như thể tao ăn hết của cha của mẹ mày vậy hả hả hả đm sóng bắt đầu từ gió gió bắt đầu từ đâu tao cũng không biết nữa tại sao mày đánh tao tao làm gì có lỗi với mày à tao hôn mày à tao đè mày à số tao là số sao chổi rồi mày còn tô đen sự may mắn của tao nữa nhìn mặt tao đây nè hài lòng chưa vừa lòng chưa xào lòng chưa nhìn gì nhìn gì bố biết bố đẹp rồi đéo cần mày nhìn mày ưm ưm...."
Thầy Cảnh không biết từ đâu xuất hiện đang dùng tay bịt chặt miệng thanh niên đanh đá nhất đội. Duy Mạnh vùng vẫy một hồi vẫn không thoát được huấn luyện viên thủ môn và 2 đồng đội đang giữ mình. Văn Lâm cũng trong tình trạng tương tự. Cả đội bát nháo cả lên. Nhưng ầm ĩ chưa được bao lâu thì tất cả đã im bặt khi nghe tiếng nhân vật nguy hiểm.
"Làm loạn đủ chưa?" - tiếng thầy Park phất phơ trong gió.
Văn Hậu, Đức Huy đã nguội hẳn. Văn Lâm, Duy Mạnh đã thôi hục hặc nhau. Bộ ba ban cán sự thì nhìn nhau đầy lo lắng.
"Hồng Duy thì đang chấn thương phải trở về khách sạn mà các cậu còn ở đây gây sự được hả?"
Tiếng thầy càng lúc càng giận dữ hơn. Nhưng khi nhìn qua những gương mặt đang cúi xuống đầy vẻ biết lỗi kia, thầy cũng nguôi đi phần nào. Thầy nhìn qua Duy Mạnh, rồi nhìn kĩ lại một chút, rồi kĩ thêm chút nữa.
"Mạnh! Mặt cậu sao vậy?"
Duy Mạnh mặt phụng phịu, ngước nhìn thầy với cặp mặt long lanh. Chế độ Mạnh moe đã bật, các cầu thủ còn lại liên tưởng đến cái đứa đanh đá lúc nãy mà không khỏi giật mình, đoán già đoán non không biết đồng đội mình có bị đa nhân cách hay không. Như để khẳng định thêm cho chẩn đoán của các đồng đội, Duy Mạnh liền trả lời câu hỏi của thầy với chất giọng đầy tha thiết.
"Thầy ơi, anh Lâm đánh connnn"
Thầy Park cũng thấy da gà mình hơi nổi lên một tẹo. Không biết thằng Lâm đánh có chạm vào dây gì của nó không. Nhưng dù sao vụ này cũng phải xử lý cái đã.
BẠN ĐANG ĐỌC
[U23] NGƯỜI THẦY - NGƯỜI CHA [Huấn văn]
Fanfic"Tiến Dũng nhắm mặt lại. Anh đánh. Anh đánh thật. Anh nghe thấy tiếng thầy nhắc "đánh mạnh lên" văng vẳng bên tai. Anh nghe thấy tiếng Đình Trọng của anh bật khóc. Anh nghe thấy tiếng trái tim của mình cuộn lên theo từng tiếng thước mà anh đánh xuốn...