Đình Trọng nằm dài trên giường ở phòng y tế cho bác sĩ bôi thuốc. Đã một ngày cậu chưa nói chuyện lại với trung vệ Tiến Dũng. Sáng nay thầy cho các cầu thủ bị phạt hôm qua được nghỉ. Nhớ lại tối hôm qua, lúc Tiến Dũng tới phòng y tế, cậu đã suýt khóc khi thấy những vết thương trên người anh. Nhưng cậu kìm lại được. Bùi Tiến Dũng, người đó đã làm tổn thương cả cơ thể lẫn trái tim của cậu, chà đạp lên danh dự và lòng tự trọng của cậu, thì làm sao Trần Đình Trọng này có thể dễ dàng tha thứ được cơ chứ. Đình Trọng vùi đầu vào cánh tay, nước mắt cứ thế ứa ra.
Ở giường bên cạnh, Bùi Tiến Dũng vẫn nằm ngủ ngon lành mặc kệ sự đời. À, đây là Bùi Tiến Dũng của Chinh. Còn Bùi Tiến Dũng (đã từng là) của Trọng thì từ tờ mờ sáng đã đi đâu không rõ.
Đình Trọng ngồi dậy với đôi mắt đỏ hoe. Bôi thuốc xong, cậu muốn ra ngoài cho khuây khoả. Ở trong phòng y tế với mùi thuốc sát trùng và nhiều người qua lại, Đình Trọng cảm thấy khá ngột ngạt. Một giọng nói chợt cất lên khi chân cậu vừa chạm xuống nền nhà.
"Ra ngoài thềm với anh đi Trọng"
Đình Trọng ngẩng mặt lên. Người vừa rủ cậu là Phan Văn Đức. Vừa hay cậu cũng có ý định như vậy. Thế là hai anh em tập tễnh ra chỗ những bậc tam cấp ở hành lang phía sau khách sạn ngồi hóng gió. Ở đây là sảnh phụ, ít người qua lại, hai anh em cứ thế ngồi ngắm những chậu hoa thạch thảo được đặt rải rác trên khoảng sân trước mặt.
Sáng nay trời chỉ có một vài gợn mây, gió thổi nhè nhẹ. Phong cảnh rất yên bình, khiến cho lòng người cũng trở nên yên bình hơn. Các đồng đội còn lại chắc đang phải tập sml. Phan Văn Đức nhìn qua cậu em bên cạnh mình, trầm ngâm một lúc mới cất tiếng.
"Trọng này, em với anh Dũng tính thế nào"
Đình Trọng như bị động đến vết thương, nhưng không phải vết thương da thịt, mà là vết thương trong trái tim mình. Cậu bối rối thở dài.
"Nếu là anh, anh có tha thứ được không?"
Văn Đức quay mặt ra sân, mắt nhìn về xa xăm. Tay cậu mân mê hòn sỏi vừa nhặt được. Có lẽ trong một giây phút nào đó, trái tim trong lồng ngực của chàng trai xứ Nghệ chợt nhói lên một chút, nhưng chỉ một chút thôi, rồi lại trở lại bình thường để đối diện với cậu em bên cạnh.
"Có những chuyện, điều quan trọng không phải là tha thứ hay không, mà là có muốn giữ nữa hay không"
Đình Trọng tròn mắt nhìn. Cậu vẫn chưa hiểu lắm. Văn Đức tay vẫn mân mê hòn sỏi, dường như tâm trí cậu đang lạc trôi đâu đó giữa những dòng kí ức. Và rồi nó dừng lại ở cái độ tuổi đẹp nhất của đời người - tuổi 18.
"Năm đó, anh 18 tuổi, được gọi lên đội tuyển U19. Và rồi anh gặp được một người, một đàn anh trên tuyển, khiến anh lần đầu biết yêu là gì"
"Hoá ra anh cũng..."
"Ừ, anh cũng thích con trai"
BẠN ĐANG ĐỌC
[U23] NGƯỜI THẦY - NGƯỜI CHA [Huấn văn]
أدب الهواة"Tiến Dũng nhắm mặt lại. Anh đánh. Anh đánh thật. Anh nghe thấy tiếng thầy nhắc "đánh mạnh lên" văng vẳng bên tai. Anh nghe thấy tiếng Đình Trọng của anh bật khóc. Anh nghe thấy tiếng trái tim của mình cuộn lên theo từng tiếng thước mà anh đánh xuốn...