Khưu Lạc Dân tháo băng gạc rồi bắt đầu đi học lại, học mà phiền lòng cực kỳ, vất vả lắm mới nhịn đến cuối tuần, cuối cùng cũng tìm được người giãi bày tâm sự, vì vậy mới sáng sớm đã đến nhà Lộ Kha Đồng.
Lộ Nhược Bồi và Ôn Ngưng đang ngồi ở phòng ăn lầu một ăn sáng, Khưu Lạc Dân đi qua chào hỏi xong, nhân tiện ngồi xuống ăn chung. Lộ Nhược Bồi hỏi: "Dạo này có phải ba con bận lắm không?"
"Dạ đúng ạ, hình như dạo này trong sở nhiều việc lắm, con cũng ít khi gặp ba nữa."
Đang trò chuyện, Lộ Kha Đồng từ trên lầu đi xuống. Lộ Nhược Bồi nói: "Cũng bình thường thôi, mọi khi chú cũng ít gặp Lộ Lộ."
"Gặp con làm gì?" Lộ Kha Đồng kéo ghế ngồi xuống, cầm ly lên uống, uống xong trên môi còn dính một vòng bọt sữa, cậu nói bằng giọng ghét bỏ: "Có mấy miếng bánh mì dở òm mà cũng ngồi ăn cả buổi, còn không gọi con nữa."
Ôn Ngưng quết mứt cho cậu, nói: "Gọi con thì lại bảo quấy rầy giấc ngủ của con."
Ăn sáng xong, Lộ Kha Đồng và Khưu Lạc Dân vào phòng chơi. Lộ Kha Đồng đứng trước tủ tìm quần áo, lục lọi loạn hết cả lên. Khưu Lạc Dân nằm trên giường, hỏi: "Cưng yên tĩnh một chút được không thế?"
Lộ Kha Đồng thay áo, trông vừa trắng vừa gầy vừa trẻ con: "Chẳng lẽ ra ngoài lại mặc đồ ngủ?"
"Ai bảo muốn ra ngoài, ra ngoài thì anh gọi điện thoại hẹn cưng là được rồi." Khưu Lạc Dân ngồi dậy, còn nhắm mắt lại, cảm thấy mình không nên nhìn*, kể từ sau khi chọc ghẹo thỏ trắng nhỏ, nhận thức về giới tính của Khưu Lạc Dân càng sâu sắc hơn: "Anh đây chỉ muốn tâm sự với cưng thôi."
*Nguyên văn là 非礼勿 视: ý bảo thứ không phù hợp lễ giáo thì không được nhìn, việc không hợp lễ giáo thì không được làm.
Lộ Kha Đồng còn mặc quần ngủ, cậu đi tới nằm sấp lên giường, nói: "Hai thằng con trai có gì mà tâm sự? Ra ngoài chơi vui hơn."
Khưu Lạc Dân rầu rĩ nói: "Thì anh đi học lại rồi đó, mỗi lần đi ngang qua hành lang, anh lại nhớ đến trải nghiệm bị đánh vỡ đầu hôm đó, mỗi lần anh vào phòng học, dáng vẻ thỏ trắng nhỏ trừng mắt lườm anh cứ quanh quẩn trong đầu."
Lộ Kha Đồng thở dài: "Yêu râu xanh bị người ta ghim hận rồi."
"Con mẹ nó..." Khưu Lạc Dân lại nằm xuống song song với Lộ Kha Đồng: "Anh cũng muốn chuyển trường, anh cảm thấy mình còn cần chuyển trường hơn thằng họ Phí."
Không biết bây giờ họ Phí đang làm gì nhỉ, Lộ Kha Đồng vùi mặt xuống giường nín một lát, hỏi: "Anh có chắc họ Phí và thỏ trắng nhỏ là một cặp không?"
Khưu Lạc Dân bĩu môi: "Chắc chắn luôn, họ Phí vừa thấy anh thì mẹ nó xông tới kéo thỏ trắng nhỏ ra sau lưng che chở rồi, không phải vợ mình ai làm thế?"
Chẳng hiểu sao lại thấy không được vui, Lộ Kha Đồng nói: "Có khi là hai sườn cắm dao vì anh em thôi."
*Hai sườn cắm dao: ý chỉ tinh thần dũng cảm không sợ chết, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
"Nếu anh bị người ta chọc, cưng có hai sườn cắm dao vì anh không?" Khưu Lạc Dân đá mông Lộ Kha Đồng một cái.
Lộ Kha Đồng lăn qua lăn lại, ngẫm nghĩ chốc lát, không thể làm gì hơn ngoài chấp nhận số phận: "Chọc thì thôi, nhưng nếu anh bị hấp diêm em nhất định sẽ báo cảnh sát giùm anh."
Lúc đi xuống lầu, Ôn Ngưng và Lộ Nhược Bồi đều đi cả rồi. Khưu Lạc Dân còn nói tình cảm của chú dì tốt thật, ba mẹ mình ít khi nào hưởng thụ thế giới hai người vào cuối tuần lắm. Lộ Kha Đồng cười cười không nói gì, cuối tuần Ôn Ngưng đi dạo phố làm đẹp, về phần Lộ Nhược Bồi, cậu lười nghĩ.
Lắc lư trên đường chốc lát, thật sự chẳng thú vị gì.
"Hay là chúng ta đi đánh bida đi? Mấy bữa nay xem nhiều trận đấu rồi, anh muốn thử xem."
"Không đi, cầm gậy vểnh mông mà chẳng vào được mấy quả."
"Vậy cưng muốn chơi cái gì?"
Lộ Kha Đồng nhìn quanh một vòng, nói: "Anh có biết chỗ nào làm thẻ xe buýt không?"
Khưu Lạc Dân thật sự không ngờ cuối tuần lại phải dẫn người khác đi làm thẻ xe buýt, đã thế hàng người còn xếp dài ngoằng. Khưu Lạc Dân hết sức bực mình, có xe đưa đón lại không ngồi, cứ phải chen chúc trên xe buýt mới vừa lòng.
"Lộ Lộ, không phải cưng cặp bồ thật đó chứ, hành vi kỳ quặc quá."
"Không được sao?"
"Cưng mới mười lăm à, lớp mười còn lớn tuổi hơn cưng, cưng chơi tình chị em hả?"
Lộ Kha Đồng nghĩ bụng lúc đầu người ta còn muốn báo thù cho anh đó, nhưng mà sắp sửa tới lượt cậu, cậu xoay người lại nói: "Không bị người ta đánh vỡ đầu là được."
Lúc chờ làm thẻ có người phát tờ rơi, toàn là các loại chương trình dạy kèm cho học sinh trung học. Lộ Kha Đồng cầm tờ rơi quạt gió, làm thẻ xong lại bắt đầu đi dạo không mục đích với Khưu Lạc Dân.
"Hay là chúng ta cứ bắt đầu từ kiểu truyền thống đi?"
Tìm được tiệm net thuê phòng, Khưu Lạc Dân đăng nhập vào trò chơi, kêu Lộ Kha Đồng mau log in tổ đội, Lộ Kha Đồng còn đang nhìn chằm chằm màn hình xem bản đồ, tra xem từ trường về nhà cần ngồi chuyến xe nào.
Khưu Lạc Dân gõ lạch cạch trên bàn phím, hỏi: "Lộ à, có phải cưng chán anh rồi không?"
"Làm như trước đây người ta thèm anh lắm ấy." Sau khi đăng nhập, Lộ Kha Đồng phát hiện Khưu Lạc Dân đã gom đủ đội bắt đầu đánh, cậu tức giận nói: "Anh làm vậy mà coi được hả! Em phải giết anh trả thù!"
Khưu Lạc Dân chẳng buồn trả lời, mở mic chỉ huy tấn công và phòng thủ. Lộ Kha Đồng cảm thấy chán bỏ xừ, thế là lại thoát ra.
...
Đầu hẻm có một tốp chú bác đánh cờ, trong hẻm có đám con nít chạy lăng xăng chơi đùa, cuối tuần không có gì làm bà con thường sẽ vừa chuẩn bị bữa trưa vừa trò chuyện tán dóc. Buổi sáng Lâm Du Châu đi dạo chợ vải với chị gái hàng xóm, khi về bèn nghiên cứu hai mét vải mà mình mua.
"Chất vải này thẳng thớm ghê, làm áo đầm mùa hè mặc."
"Làm quần tây cũng được, gọn gàng."
Phí Nguyên ngồi sát bên cạnh Lâm Du Châu, chẳng làm gì hết, chỉ bám đuôi thôi. Lâm Du Châu không thể nhịn được nữa, nói: "Mày cái thằng to xác cao hơn một mét tám, cứ đi theo làm phiền mẹ mày hoài là sao vậy!"
"Đưa con chìa khóa xe." Lần trước đá bóng Phí Nguyên lái một chuyến, sau đó lại bị tịch thu.
Phí Đắc An xem đánh cờ ở đầu hẻm trở về, ngại bọn họ lằng nhằng lải nhải chuyện này suốt cả ngày, bèn nói với Lâm Du Châu: "Được rồi mau đưa nó đi, cao hơn một mét tám lái xe máy cũng như bà đạp xe đạp thôi, đáng mà."
Lấy được chìa khóa xe, Phí Nguyên đứng dậy đi ngay, Lâm Du Châu ở phía sau nhắc tới nhắc lui không được lái nhanh quá, không biết Phí Nguyên có nghe hay không. Một tuần không lái, trong lòng nhớ khỏi nói, vừa bước lên xe chuẩn bị nổ máy thì thấy Thẩm Đa Ý đi ra từ trong sân.
"Làm thêm?"
"Ừ." Thẩm Đa Ý đi tới, nói: "Hơi muộn rồi, cậu đưa mình đi được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Đam Mỹ || Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn - Bắc Nam
Roman d'amourSố chương: gồm 56 chương và 6 phiên ngoại Hiện đại, công ngầu x thụ nhoi, vườn trường + xã hội, 1×1 Nguồn:bachhoacac.wordpress.com Một câu chuyện về tình yêu thời thanh mai trúc mã lúc Lộ Kha Đồng và Phí Nguyên, còn ngồi trên ghế nhà trường rồi lớ...