Trước ba tuổi, Lộ Kha Đồng dành hầu hết thời gian ở nhà trẻ, mỗi tuần được đón về nhà một lần. Lộ Nhược Bồi bận tối tăm mặt mũi, căn bản không có thời gian chăm sóc cậu, hơn nữa Lộ Nhược Bồi cũng không biết chăm sóc con nít.
Vào một ngày trời xanh nắng ấm trong ấn tượng, thật ra nhỏ như vậy làm sao nhớ rõ được, có điều Lộ Kha Đồng đã quen xem những ngày lành thành ngày trời xanh nắng ấm.
Hôm đó Lộ Nhược Bồi dẫn cậu đến nhà Khưu Lạc Dân, cậu đeo chiếc cặp nhỏ, tóc mái còn cài kẹp hớt sang một bên. Khưu Lạc Dân mới năm tuổi, lúc đó cậu chàng đang đọc một quyển truyện song ngữ, từ nhỏ đã luyện nghe nói đọc viết.
Thấy Lộ Kha Đồng quá đáng yêu, mẹ Khưu bế cậu lên, hỏi: "Lộ Lộ, ba con cài kẹp tóc cho con hả?"
Lộ Kha Đồng còn là một bé nhỏ xíu, cậu nhớ trước khi đến Lộ Nhược Bồi đã dặn mình phải chào hỏi người ta trước: "Chào dì ạ." Cậu vẫn còn hơi sợ người lạ, bèn đáp: "Cô cài cho con, cô nói con nên cắt tóc rồi."
Lộ Nhược Bồi đi qua bế Khưu Lạc Dân, nói: "Tôi cũng không có thời gian dẫn nó đi cắt tóc, phụ huynh nhà người ta đều tự cắt cho con mình, tôi lại sợ cắt hư tóc nó."
"Vất vả nhỉ?" Mẹ Khưu phì cười: "Sao anh không đưa tới sớm, để em thắt bím cho Lộ Lộ."
Lộ Nhược Bồi cười nói: "Vậy thì hơi khó, nhìn nó ngoan thế thôi, chứ nếu bị chọc giận là nó có thể chạy rần rần khắp nhà cả ngày đấy." Nói đoạn nâng mông Khưu Lạc Dân, thương lượng: "Khưu Khưu, con chơi chung với em nhé?"
Lộ Kha Đồng học vẹt, kêu theo: "Khưu Khưu."
Khưu Lạc Dân dẫn Lộ Kha Đồng đi chơi, mẹ Khưu ba Khưu và Lộ Nhược Bồi ngồi xuống nói chuyện: "Tôi thật sự thấy ngại quá, làm phiền anh chị rồi." Lộ Nhược Bồi lấy trà thay rượu, muốn kính một ly trước.
"Khách sáo cái gì, vừa khéo làm bạn với Khưu nhi, chúng tôi đỡ phải đẻ đứa nữa." Ba Khưu cười sang sảng, nói xong bị mẹ Khưu đánh một cái.
"Nhược Bồi, hai năm tới của anh rất quan trọng, cứ yên tâm mà làm việc, con nít ấy hả, một đứa cũng là nuôi hai đứa cũng là nuôi, không cần lo." Mẹ Khưu rót đầy trà cho bọn họ: "Lộ Lộ lại còn đáng yêu thế này nữa, em thích."
Lộ Nhược Bồi thở dài: "Nhà trẻ có cháu bị nổi trái rạ, tôi sợ lây cho nó, nó sinh non mà, sức miễn dịch và sức đề kháng đều không tốt, lỡ bị bệnh tôi cũng không biết chăm sóc làm sao."
Lộ Kha Đồng bò lên giường chơi xe hơi của Khưu Lạc Dân, Khưu Lạc Dân ngồi bên cạnh tiếp tục đọc truyện. "Khưu Khưu, tụi mình chơi tông xe nha?" Lộ Kha Đồng hưng phấn nhìn Khưu Lạc Dân, thế nhưng người ta không để ý đến cậu.
Cậu đặt xe xuống, chổng mông nhích lại gần, hỏi: "Anh đang đọc gì vậy?"
"Truyện." Hồi nhỏ Khưu Lạc Dân khá là cao sang quý phái, tự cho rằng mình là hoàng tử nhí. Lộ Kha Đồng đặt tay lên quyển truyện, bàn tay bé xíu chỉ che được mặt của nhân vật trong truyện: "Chừng nào anh mới đọc xong nha?"
"Còn hơn mười trang."
Lộ Kha Đồng lăn qua chỗ khác tự chơi một mình, thi thoảng lại nhìn về phía Khưu Lạc Dân, nhưng chỉ im lặng không nói tiếng nào. Gần đến trưa, cuối cùng Khưu Lạc Dân cũng đọc mệt, cậu chàng khép truyện lại đặt sang một bên.
"Anh đọc xong rồi hả? Tụi mình chơi tông xe đi!" Lộ Kha Đồng chờ từ nãy tới giờ rồi, cậu ôm xe tải lớn hưng phấn nói. Khưu Lạc Dân khinh thường mấy đứa con nít, hỏi: "Sao cưng lại ở nhà anh?"
Lộ Kha Đồng thành thật trả lời: "Ba em kêu."
"Chú ấy không cần cưng nữa à?" Phát hiện kẹp tóc trên đầu Lộ Kha Đồng bị tuột, Khưu Lạc Dân nhích lại gần cài lại cho cậu. "Cạch" một tiếng, đoán chừng ấn trúng trán, Lộ Kha Đồng bĩu môi như muốn khóc.
"Vậy mẹ cưng đâu? Mẹ anh nói mẹ cưng đi rồi."
Lộ Kha Đồng móc bánh xe tải, nói nhỏ: "Anh biết rồi mà còn hỏi em." Thật ra cậu có chút sùng bái Khưu Lạc Dân, bởi vì Khưu Lạc Dân lớn hơn cậu, hơn nữa ba mẹ Khưu Lạc Dân đều ở nhà.
Đang nói dở, Lộ Nhược Bồi lên lầu, thấy hai đứa nhóc chơi chung hoà thuận thì cũng yên tâm phần nào. Ông bế Lộ Kha Đồng lên, ngồi xuống bên giường hỏi: "Con trò chuyện với anh hả?"
Khưu Lạc Dân xen mồm vào: "Chú ơi, mẹ của Lộ Lộ đi đâu vậy?"
Lộ Nhược Bồi còn chưa trả lời, mẹ Khưu từ ngoài cửa bước vào nghe thấy, bà đi qua vỗ lưng Khưu Lạc Dân một cái, nói: "Sao con phiền quá vậy, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!"
"Không sao, đồng ngôn vô kỵ." Lộ Nhược Bồi cười cười. Mẹ Khưu vỗ vỗ tay với Lộ Kha Đồng, nói: "Lộ Lộ, dì bế con đi rửa tay nhé? Rửa tay xong chúng ta đi ăn đồ ngon."
*Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ nhỏ nói không cần kiêng kỵ.
Lộ Kha Đồng chìa tay để mẹ Khưu bế, cậu tựa lên vai mẹ Khưu, hỏi: "Ăn đồ ngon có phải là kẹo que vị thơm không? Mỗi ngày con phải ăn một que, nếu không con sẽ chết nha."
Mẹ Khưu cảm thấy quá thú vị, cười đến không ngừng miệng: "Nhà dì không có rồi, vậy làm sao bây giờ?"
"Bảo ba con mua nha." Rửa tay xong cậu lau khô sạch sẽ, còn ngửi xem có thơm không. Trên bàn có thật nhiều đồ ăn, dù gì cậu cũng với không tới nên mẹ Khưu gắp gì cậu ăn nấy, không muốn ăn sẽ lựa ra giấu dưới mép dĩa.
Cơm nước xong Lộ Nhược Bồi phải lên đường, nhưng lòng thấy hơi tiếc nuối, ông bèn bế Lộ Kha Đồng đi ngủ trưa, muốn chờ Lộ Kha Đồng ngủ rồi đi sau. "Lộ Lộ, trên tấm thẻ này có số điện thoại của ba, ba dạy con cách gọi điện thoại rồi, con còn nhớ không?" Lộ Nhược Bồi vỗ nhẹ lên bụng Lộ Kha Đồng, hỏi.
"Nhớ ạ." Lộ Kha Đồng khoa tay múa chân trong không khí: "Bấm bấm bấm bấm bấm vậy nè, bấm xong là ba tới rồi."
"Ngoan, vậy thích ở đây không?"
Lộ Kha Đồng gật đầu lia lịa, thức ăn buổi trưa ngon hơn ở nhà trẻ, đồ chơi của Khưu Khưu còn nhiều hơn nhà trẻ nữa, chưa kể mẹ Khưu rất thích bế cậu, nói cái này cái kia cho cậu nghe.
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã hơn năm giờ, Lộ Nhược Bồi cũng đi rồi. Sợ cậu té ngã, bên giường còn đặt một con búp bê lớn để chắn. Lộ Kha Đồng bò dậy nhảy xuống giường, đập mông xuống đất.
Ở đây nhiều phòng quá, Lộ Kha Đồng không nhớ rõ, cậu bèn quay về phòng tìm cặp nhỏ của mình, trong cặp chẳng có gì ngoài kẹo que vị thơm. Lộ Nhược Bồi nói một ngày ăn một que, ngày nào ăn hết sẽ về nhà.
Lộ Kha Đồng muốn cho Khưu Lạc Dân ăn, nhưng một ngày ăn hai que thì không biết tính thế nào nữa, cuối cùng cậu vẫn cắn răng lấy một cái chạy ra ngoài tìm phòng của Khưu Lạc Dân. "Khưu Khưu ơi! Anh dậy chưa?" Cậu đứng ở cửa kêu một câu, kêu xong lon ton chạy vào.
Khưu Lạc Dân ngáp dài: "Bị cưng đánh thức rồi..."
"Cho anh kẹo que nè." Cậu đưa kẹo que nắm chặt trong tay cho Khưu Lạc Dân, chờ Khưu Lạc Dân lột vỏ ra bỏ vào miệng lại nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó kìm lòng không đậu nhét ngón tay vào miệng bắt đầu mút.
Buổi tối mẹ Khưu tắm cho hai đứa nhóc, Lộ Kha Đồng và Khưu Lạc Dân ngồi mặt đối mặt trong bồn tắm. "Lộ Lộ, dì thắt bím cho con chịu không?" Thật ra Lộ Kha Đồng không muốn, bởi vì trong nhà trẻ chỉ có con gái mới thắt bím thôi, nhưng sợ mẹ Khưu không vui nên cậu vẫn gật đầu.
Tắm rửa xong Lộ Kha Đồng lăn lộn trên giường lớn của Khưu Lạc Dân, tiếng la hét của hai đứa nhóc có thể xuyên thủng cả nóc nhà. Khưu Lạc Dân tung một cú đánh ngã Lộ Kha Đồng, Lộ Kha Đồng lại bò dậy nhào đầu về phía Khưu Lạc Dân, coi bộ cảm thấy cái này còn thú vị hơn tông xe.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đam Mỹ || Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn - Bắc Nam
RomanceSố chương: gồm 56 chương và 6 phiên ngoại Hiện đại, công ngầu x thụ nhoi, vườn trường + xã hội, 1×1 Nguồn:bachhoacac.wordpress.com Một câu chuyện về tình yêu thời thanh mai trúc mã lúc Lộ Kha Đồng và Phí Nguyên, còn ngồi trên ghế nhà trường rồi lớ...