Chương 17

5.7K 314 28
                                    

  Kể từ lúc ôm một túi ảnh chụp bước vào phòng học, Lộ Kha Đồng đã trở thành ngôi sao nổi tiếng của lớp C2-3.

Lớp này ấy hả, nam sinh thì ngả ngớn nữ sinh thì mê trai, chỉ có Phí Nguyên lạnh lùng y như thầy giáo. Bị cả đám người vây quanh, Lộ Kha Đồng bưng túi hỏi một bạn nữ: "Muốn xem hình của ai?"

"Phí Nguyên và mấy em lớp mười!"

"Thẳng thắn ghê, mà sao không muốn xem hình của mình." Lộ Kha Đồng vẫn cho rằng nhan sắc của mình thuộc hàng nghiêng thùng đổ nước, vì thế cũng hơi bị tổn thương. Lớp phó sinh hoạt giống như chị cả của Lộ Kha Đồng, cô nàng sờ mặt cậu, nói: "Bọn này nhắm mắt cũng vẽ được cái tướng nhỏ nhắn của cậu, xem cậu như em ruột mà."

Thôi được rồi, Lộ Kha Đồng rút ảnh chụp ra ném lên bàn, nam sinh nào cũng lấy ảnh chụp chung làm kỷ niệm. Lớp học xôn xao nhốn nháo, có đứa bảo tạo dáng chưa đẹp, có đứa bảo mắt mở chưa đủ to.

Lộ Kha Đồng lấy ra một bọc hình khác trong túi, xoay người lặng lẽ đưa cho Phí Nguyên: "Em rửa luôn hình hôm đó đi biển chơi rồi, anh một phần, em một phần."

Phí Nguyên đưa tay khều cằm cậu, thiếu điều ném cho một cái bánh bích quy nhỏ nữa thôi.

Thời gian ra chơi dài, Lộ Kha Đồng cầm ảnh chụp lên lầu của lớp mười, cậu vịn cửa nhìn lướt qua một vòng, thấy Uông Hạo Diên và Giản Tân đang trò chuyện say sưa.

"Giản Tân, ra đây ra đây."

Quay đầu thấy Lộ Kha Đồng, Giản Tân mỉm cười đứng dậy chạy ra: "Lộ Lộ, em đến đưa hình hả? Cảm ơn nha." Lộ Kha Đồng thấy Giản Tân là tự động biến thành bé đáng yêu, cậu tựa vào lan can nói: "Em nhớ anh lắm đó."

"Nhớ Giản Tân của bọn này làm gì?" Uông Hạo Diên ra theo, giọng điệu lừ đừ nửa sống nửa chết.

Lộ Kha Đồng không thích họ Uông, nữ sinh trong lớp mê Phí Nguyên thì thôi đi, lại còn nhảy qua mê cả Uông Hạo Diên nữa, cậu khoác vai Giản Tân nói: "Anh thấy em chụp đẹp không?"

Giản Tân gật đầu: "Ừ, anh thấy chụp đẹp lắm."

Lộ Kha Đồng bắt chước vẻ mặt thường ngày của Phí Nguyên, cũng tức là vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì, cậu hạ giọng nói: "Đó là vì anh đẹp á, nên chụp mới đẹp vậy."

Uông Hạo Diên không thể nhịn được nữa: "Lộ Kha Đồng, một vừa hai phải thôi nha!"

Buổi tối tan học về nhà lại phải hối hả ăn cơm để học thêm, Lộ Nhược Bồi bận việc, trong nhà chỉ có Lộ Kha Đồng và Ôn Ngưng.

"Lộ Lộ, hôm nay là lớp Anh văn, bài tập tuần trước thầy giao con làm xong chưa?" Ôn Ngưng cũng lo lắng không thôi.

"Làm xong rồi, nhưng con ghét lớp Anh văn." Lộ Kha Đồng nhét từng tấm hình một vào album, tổng cộng bảy mươi tấm. Nhét xong mới nhớ Khưu Lạc Dân cực giỏi Anh văn, cậu bèn thừa dịp thầy chưa tới gửi tin nhắn cho Khưu Lạc Dân: Đồng Thoại Mùa Thu ơi, có bí quyết gì để học giỏi Anh văn không?

Khưu Lạc Dân trả lời ngay tắp lự: Luyện tập nghe nói đọc viết, nhưng điểm mấu chốt là bảnh trai.

Trời ạ, không biết xấu hổ gì hết trơn.

Đèn trong sân sáng hơn trước, cũng nhờ Phí Nguyên đổi loại có số watt lớn hơn. Ông Thẩm ở trong nhà nên Phí Nguyên chiếm luôn cái ghế, Thẩm Đa Ý về hơi muộn, lúc này mới ăn cơm xong, cậu ôm sách giáo khoa ra ngoài chuẩn bị làm bài tập.

"Hôm nay không làm thêm à?"

"Không, tìm cái bàn phụ đạo cho học sinh cấp một sau giờ tan học." Thấy xấp đề trên bàn, Thẩm Đa Ý hỏi: "Sao cậu còn nằm đó, học xong rồi hả?"

Phí Nguyên đứng dậy kéo cái ghế gần nhất ngồi xuống, nói: "Tưới hoa xong nghỉ ngơi một lát, cậu còn quản nhiều hơn mẹ tôi."

Thẩm Đa Ý bĩu môi, cúi đầu làm bài của mình, lúc làm gần xong Phí Nguyên bỗng nhích đến bên cạnh, kéo tờ đề qua nói: "Giảng bài này hộ cái, nghĩ nãy giờ không ra."

"Có giấy nháp không?" Thẩm Đa Ý học hành vẫn luôn nổi trội, thuộc tuýp có thể tĩnh tâm học suốt một ngày.... Giảng bài xong, Thẩm Đa Ý xoay bút hỏi: "Sao tự dưng cậu chủ động học bài thế?"

Phí Nguyên vô thức nở nụ cười: "Gần đây nhóc con chăm học quá nên cố gắng chung với cậu ấy."

"Nghe chua chết người." Thẩm Đa Ý cười nhạo, đoạn nhìn thoáng qua chiếc túi giấy kraft ở góc bàn, tò mò bên trong đựng cái gì. Phí Nguyên lấy ảnh trong túi giấy ra, ngồi dưới ngọn đèn xem từng tấm một.

Trời xanh và biển cả.

Phí Nguyên, Phí Nguyên, vẫn là Phí Nguyên.

Lộ Kha Đồng cười ngây ngô.

Hoàng hôn mặt trời lặn.

Xem xong, Thẩm Đa Ý ngạc nhiên nói: "Có bấy nhiêu thứ mà chụp nhiều ảnh thế."

Phí Nguyên cầm tấm hình Lộ Kha Đồng cười ngây ngô, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Nếu thêm cả ảnh chụp linh tinh thì phải đựng bằng túi mua sắm đấy."

Bấy giờ Lâm Du Châu ở trong nhà gọi Phí Nguyên, Phí Nguyên đặt hình xuống đứng dậy đi vào. Lâm Du Châu đang xem TV với Phí Đắc An, nói: "Chủ nhật này đi đốt vàng mã cho bà ngoại mày, mày đi không?"

"Không đi." Thông thường những khi đốt vàng mã, lứa của Phí Nguyên không cần đi, đi cũng chỉ ngồi trong nhà ăn cơm tán gẫu, ăn xong đánh bài này nọ thôi.

Phí Đắc An chỉ đợi mỗi câu này, ông vội nói: "Vậy mày chà chiếu đi, trời nắng thì đem ra trải."

Chờ ba mẹ truyền đạt nhiệm vụ xong, Phí Nguyên ra sân phát hiện Thẩm Đa Ý đã viết thuộc lòng từ đơn một lần. Phí Nguyên cất hình vào túi, đến giờ nên ngủ rồi. Thẩm Đa Ý vẫn không nhúc nhích, nói: "Mình đọc sách thêm lát nữa, để mình dọn bàn cho."

Thứ sáu tan học Phí Nguyên đưa Lộ Kha Đồng về nhà, đến nơi rồi mà nhóc con vẫn còn tiếc nuối không chịu xuống xe. Phí Nguyên để cậu tựa vào lưng mình, hai người cứ thế ngồi ở ven đường.

"Anh đại, ngày mai hẹn hò không?"

Đã lâu không gọi như vậy, còn hỏi với giọng đáng thương thế nữa, Phí Nguyên biết trò này của cậu, bèn nói: "Được, ngày mai đến tìm anh."

Lộ Kha Đồng chờ mong nói: "Em muốn ăn đậu hủ sốt tương đầu hẻm nhà anh bán."

"Mua cho em một nồi."

"Không thích ăn bánh quẩy, bánh đường của tiệm đó thế nào?"

"Không ngọt bằng em."

Đam Mỹ || Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn - Bắc NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ