Chương 47

5K 232 12
                                    

  Nhiệt độ giảm liên tục mấy ngày, coi bộ sắp đổ tuyết, cổng Toà thị chính đã dùng cây xanh chịu rét xếp thành dòng chữ "Chúc mừng năm mới", vài người gác cổng đi qua đi lại quét bụi vương vãi dưới mặt đất.

Chập tối mọi người lục tục tan tầm, được lĩnh tiền thưởng nên ai nấy đều rất vui mừng. Xe của Lộ Nhược Bồi chạy ra khỏi cổng, thị trưởng cũng cần phải tan tầm. Tài xế bật nhạc, Lộ Nhược Bồi ngồi ghế sau lẳng lặng lắng nghe, lát sau ngẩng đầu lên thấy tuyến đường không đúng bèn nhắc nhở: "Bữa tiệc lên lịch trước đó hủy rồi, về nhà."

Về đến nhà xuống xe, cảnh sát vũ trang tuần tra đi qua dừng lại cúi chào, Lộ Nhược Bồi khẽ gật đầu, sau đó cầm văn kiện vào cửa. Phòng khách thoang thoảng mùi thơm, Lộ Kha Đồng làm cơm tối trong bếp, nghe tiếng động bèn gọi với ra ngoài: "Sắp xong rồi, rửa tay là ăn được ngay."

Lộ Nhược Bồi lên lầu rửa tay thay quần áo, sau khi xuống tới đồ ăn đã dọn lên bàn, màu sắc và mùi thơm đều đủ đầy. Lộ Kha Đồng cầm chén canh uống một hớp, tự mình khen mình: "Gói về từ nhà hàng của con đó, không phải con chém gió đâu, chỉ có nhà hàng Quốc Tân mười năm trước mới có thể miễn cưỡng đẹp bằng Tiểu Trúc của con."

Lộ Nhược Bồi không thèm để ý: "Sao tự dưng lại nhớ đến việc ăn cơm với ba?"

"Ai bảo ba làm giá, khai trương cũng không chịu đi, vậy con đành tự mình đem tới cho ba nếm thử thôi." Lộ Kha Đồng gặm chân ngỗng: "Với lại sắp đến Tết tây rồi, quảng cáo công ích của đài truyền hình trung ương nói phải quan tâm chăm sóc người già tổ rỗng nhiều hơn."

Lộ Nhược Bồi cười lạnh một tiếng, hỏi: "Vậy sao Tết tây con không tới quan tâm chăm sóc?"

Lộ Kha Đồng lau tay, tuy chột dạ nhưng vẫn nói với vẻ hớn hở: "Tết tây con phải đến nhà Phí Nguyên, hẹn xong hết rồi."

"Đi một ngàn tám trăm lần rồi có gì mà hớn hở." Dạo này trong thành phố có nhiều việc, ngày nào cũng bận tối mặt nên tâm trạng của Lộ Nhược Bồi không được tốt: "Mười lăm tuổi thì ngốc nghếch to gan, suốt ngày lủi vào nhà người ta có thấy ngại gì đâu, bây giờ hai mươi lăm rồi, đến nhà người ta một chuyến mà cũng hí hửng đến vậy, có tiền đồ thật."

"Lần này không giống nha." Lộ Kha Đồng giảm âm lượng, như thể đang chia sẻ bí mật nhỏ: "Trước đó hai nhà đã ăn cơm chung, bây giờ đến Tết tây, đúng dịp ngày lễ ăn mừng, Phí Nguyên muốn dẫn con về nhà chính thức ra mắt phụ huynh."

Lộ Nhược Bồi đặt đũa xuống: "Tùy hai đứa, một mình ba càng thanh tĩnh hơn."

Ăn cơm xong Lộ Kha Đồng ở chơi một chút rồi mới về, về đến nhà thấy Phí Nguyên vừa tắm xong đang ngồi trước bàn làm việc. "Anh gì ơi, muốn phục vụ lau tóc không?" Cậu đi lấy khăn lông, đứng sau lưng Phí Nguyên lau tóc cho Phí Nguyên.

"Có mạnh quá không anh, xin em thì em nhẹ tay chút."

"Có nhanh quá không anh?"

"Có dễ chịu không anh? Sướng không anh?"

"Mẹ nó," Phí Nguyên không thể nhịn được nữa, trở tay kéo Lộ Kha Đồng đến bên cạnh, đoạn đá nhẹ vào đầu gối của cậu, chờ cậu khuỵu xuống thì kéo cậu lên đùi mình ôm vào lòng, nói: "Một là ngoan ngoãn làm bí thư, hai là tự mình đi ngủ."

"Làm bí thư cũng tốt, có thể ngủ chung với ông chủ." Lộ Kha Đồng ngoan ngoãn rúc trong ngực Phí Nguyên, đầu ngón chân cạ cạ nền nhà, chán chường nhìn màn hình máy tính, toàn là biểu đồ số liệu: "Làm minh tinh kiếm nhiều tiền ghê, Uông Hạo Diên kiếm nhiều tiền vậy mà suốt ngày cứ ghi sổ, giấu hàng nha."

Phí Nguyên khẽ ngẩng đầu, gác cằm lên đầu cậu, hỏi: "Về nhà ăn cơm ba em không nói gì chứ?"

"Không có." Lộ Kha Đồng cụp mắt, có chút tự trách, nhưng sợ nói ra Phí Nguyên sẽ không chịu. Sau một lúc lặng thinh, tiếng cười của Phí Nguyên truyền đến.

Lộ Kha Đồng ngửa đầu hỏi: "Anh cười gì?"

"Cười em đấy, cứ như tuổi dậy thì ùa về vậy, mặt mày đau khổ thế kia." Phí Nguyên vỗ gáy cậu, nói: "Tết tây được nghỉ hai ngày, ngày thứ hai đi ăn cơm với ba em chịu không? Quà ra mắt mua hơn cả tháng rồi, cất đó mà quên béng luôn."

Lộ Kha Đồng sửng sốt: "Em còn sợ anh không muốn đi..."

"Không muốn cái gì chứ, ông ấy là ba em." Quả thật Phí Nguyên với Lộ Nhược Bồi không hợp nhau lắm, chủ yếu do tính tình và cách xử sự khác xa nhau, hơn nữa Lộ Nhược Bồi cũng không thích kiểu người như Phí Nguyên, cả hai đều suy tính rất nhiều vì Lộ Kha Đồng, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ thù, chỉ là không vừa mắt nhau mà thôi.

Phí Nguyên đóng bảng số liệu, muốn đẩy Lộ Kha Đồng xuống dưới: "Hết đau khổ rồi phải không? Về phòng ngủ đi, anh chơi game một lát." Lộ Kha Đồng mà vui là càng nhây, không chịu đi: "Chơi game có thú vị bằng đánh em không? Đâu có bằng."

"Em thú vị nhất, được chưa?" Phí Nguyên tắt máy tính, khiêng Lộ Kha Đồng về phòng ngủ.

...

Đến hôm đó, có lẽ bà con đều ra ngoài thăm viếng, đường sá kẹt đủ kiểu. Cốp sau chứa đầy đồ ăn, Lộ Kha Đồng ngồi ở ghế phó lái còn ôm một túi đồ, xem ra khá quan trọng.

Loay hoay suốt hai tiếng mới đến hẻm Lá Thu, Phí Nguyên tìm chỗ đậu xe, Lộ Kha Đồng vào nhà trước. Mấy mảnh sân mà cậu đi ngang qua đều tưng bừng náo nhiệt, đến sân trong cùng lại yên tĩnh đến lạ, trước đây ông Thẩm còn sống thường dùng radio phát hí khúc, bây giờ ông cụ không còn nên tĩnh lặng hơn nhiều.

Lộ Kha Đồng vừa bước qua bậc cửa, chưa đi được mấy bước đã thấy Phí Đắc An từ trong nhà đi ra, cậu vội vàng gọi: "Chú ơi, con tới rồi, Phí Nguyên đang đậu xe ạ." Nói đoạn đi tới trước mặt Phí Đắc An, đặt túi lên bàn: "Chúc chú năm mới vui vẻ."

Phí Đắc An không mặn không nhạt đáp một tiếng, ngoài ra không nói gì khác. Lộ Kha Đồng cười lúng túng, sau đó thật sự cười không nổi nên đành ngậm miệng nhìn ông. Phí Nguyên xách đồ bước vào, nhìn bầu không khí này cũng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi: "Mẹ con đâu?"

"Qua chỗ ông ngoại mày rồi, lát nữa mới về."

Phí Nguyên ôm Lộ Kha Đồng, vuốt nhẹ vai cậu như an ủi, nói: "Vào nhà đi, trời lạnh thế này đứng ngoài sân làm gì."

Lộ Kha Đồng gật đầu, len lén nhìn Phí Đắc An, chờ Phí Đắc An vào trước rồi mới theo Phí Nguyên vào nhà. Phí Nguyên siết chặt cánh tay, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Ba mắng em à?"

"Không có," Lộ Kha Đồng cảm thấy mình là nguồn gốc tội lỗi, nói lí nhí: "Tại em không làm tốt."

Phí Nguyên không chịu được, mới vừa tới đã tủi thân như vậy là sao đây, đầu tiên anh thổi hơi lên tóc Lộ Kha Đồng dỗ dành cậu, tiếp theo hỏi thẳng Phí Đắc An: "Ba, ba dạy dỗ em ấy à?"

Phí Đắc An đang lau ấm tử sa của mình, nghe vậy trả lời ngay: "Ba mày có nói tiếng nào đâu, nên dạy cũng chưa dạy."

Lời này vừa thốt ra, Lộ Kha Đồng hoảng hết cả lên: "Chú ơi chú dạy con đi, có phải con làm sai chỗ nào không." Phí Nguyên đi qua giật ấm trà của Phí Đắc An đặt lên bàn, nói: "Lộ Lộ làm gì ba? Phải dọa người ta sợ mới vừa lòng à?"

"Sao gan nhỏ thế." Phí Đắc An nhìn về phía Lộ Kha Đồng, nghẹn nãy giờ nên buồn bực nói: "Con cũng gọi mẹ Phí Nguyên là mẹ rồi, vậy mà tới đây còn gọi chú, không hiểu chuyện gì hết, còn muốn chú trưng mặt vui vẻ với con à?"

Phí Nguyên nghe vậy thì phá lên cười, sau đó mỉm cười nhìn sang Lộ Kha Đồng. Lộ Kha Đồng đứng sững tại chỗ mấy giây mới kịp hiểu, trong lòng không còn tảng đá đè nặng nữa, cậu vừa ngượng ngùng vừa hí hửng gọi Phí Đắc An: "Ba, ba!"

"Ầy, vậy mới ngoan chứ." Phí Đắc An còn muốn làm bộ nghiêm túc, nín cười quá tốn sức, thế là đứng dậy đi vào phòng bếp: "Hôm nay thể hiện tài năng cho mấy đứa xem, thịt dê xào cay, ăn ấm bụng luôn."

Phí Nguyên nhắc nhở: "Em ấy không ăn ——"

Đam Mỹ || Đường Cũ Ngắm Hoàng Hôn - Bắc NamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ