Chương 28

12.2K 657 29
                                    

Từ Nam qua loa vài câu với người bên kia xong liền cúp máy, gọi đến là Diệp Thể Kiều, trước đó thì là Hàn Hạ, cậu nhấc tay ấn nhẹ huyệt thái dương, cảm thấy bọn họ lo lắng có chút thái quá, cậu chỉ là về trễ một chút thôi mà, người cũng trưởng thành cả rồi, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, huống hồ cậu còn có người bảo vệ.

Đứng ngoài cửa một lát, dùng hai tay vỗ má, xác định vẻ mặt mình đã bớt căng cứng cậu mới đưa tay định đẩy cửa bước vào. Thế nhưng còn chưa đợi cho đầu ngón tay cậu động đến thì cánh cửa đã tự động mở ra, Lục quản gia mang khuôn mặt già nua cười hiền lành xuất hiện:

"Tiểu Từ về rồi."

"A.."

Từ Nam không rõ nghĩa đáp lại một tiếng, sau đó cuối đầu che đi đôi mắt sưng đỏ, cậu cởi áo khoác đưa cho Lục lão, chính mình động thủ cởi giầy, thay sang dép bông mềm mại ấm áp.

Ngay từ lúc xe chở cậu chạy qua cổng chính Lục lão đã đến trước cửa chờ sẵn, ông biết đứa trẻ không được tự nhiên, liền canh giữ bên trong, thông qua mắt mèo quan sát hành động của cậu, đợi cậu chuẩn bị tốt tâm lý liền tiến lên nghênh đón.

Hành động chăm sóc tinh tế như vậy khiến trái tim mệt mỏi của Từ Nam ấm lên đôi chút, cũng nhiều hơn một phần áy náy, nhưng cậu cũng không có cách nào, không có Ngụy Triệt ở đây, cậu không thể khống chế nổi tâm tình.

Cả hai im lặng người trước kẻ sau tiến vào chính sảnh, làm cho Từ Nam bất ngờ là, đã trễ thế này rồi mà Ngụy lão gia tử vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi, cậu trốn cả một ngày chính là tránh không muốn chạm mặt ông, mọi hôm đều thành công trót lọt, không hiểu hôm nay sao ông cụ lại kiên trì đợi cậu.

Từ Nam cũng không nghĩ nhiều, cậu vốn cũng xem ông là ông nội của mình, liền lo lắng hỏi:

"Ông, sao giờ này ông còn thức? Có phải là đợi cháu hay không? Thật xin lỗi."

"Hừ.. ai thèm đợi cậu."

Ngụy lão hừ nhẹ, lời nói ra vô tình nhưng con ngươi vẫn chăm chú đánh giá người từ trên xuống dưới, một bộ không kiểm tra toàn diện là không bỏ qua.

Từ Nam cũng dần quen với dáng vẻ trong ngoài bất nhất của ông cụ, ngoan ngõan vuốt lông:

"Vâng vâng, không phải đợi cháu. Cũng đã khuya lắm rồi, có gì mai lại nói ông nhé, giờ cũng nên đi ngủ rồi."

Ngụy lão chống gậy gõ vào chân bàn, mắt hổ lóe sáng mắng:

"Cậu cũng còn biết nói là khuya lắm rồi, cả một ngày nay cậu chạy nhảy bên ngoài, trời lại lạnh đến như vậy, cậu không sợ bị đông thành cục nước đá luôn hay sao?"

"Cháu là có việc cần xử lý mà."

Từ Nam bất đắc dĩ cười làm lành, nhưng ông cụ tuy già mà tinh thần vẫn còn minh mẫn lắm, làm sao bị cái cớ qua loa kia của cậu lừa gạt được, dĩ nhiên biết cậu ở bên ngoài khổ sở, lại không muốn đối mặt với người thân trong trạng thái như vậy, liền dứt khoát đi đến tận tối mịt mới về. Nếu không phải ông cưỡng chế bắt cậu ở lại đây, có khi cậu lại trốn tới cái xó xỉnh nào nữa không biết, muốn biết người có tốt hay không lại phải tốn công tìm kiếm khắp nơi.

Hình bóng emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ