29

379 35 2
                                    

Bẵng đi 3 năm đã trôi qua. Cuộc sống an bình ổn định. Sau khi Song Ngư sinh được ba tháng, Bảo Bình quyết định đưa cô về Sapa cho tiện chăm sóc. Rồi khi Min vừa tròn 3 tuổi, Song Ngư quyết định về lại Hà Nội sinh sống, phần để tiện cho công việc với nhà xuất bản, phần khác vì muốn cho Min môi trường đầy đủ tiện nghi để học tập. Càng lớn, Min càng thể hiện cá tính rõ rệt, thằng bé giống mẹ, hứng thú với vẽ. Gần đây, Song Ngư còn phát hiện ra sự quan tâm đặc biệt của Min đối với âm nhạc nên cô quyết định đã đến lúc về Hà Nội.

Từ khi chuyển về Sapa, Bạch Dương cũng ít liên lạc. Có lẽ, cậu rất giận cô vì nghĩ rằng việc rời đi đó ý muốn chạy trốn mình nên cậu tự động hạn chế liên lạc hơn. Nhưng dù thế nào cũng không thể ngăn cản được sự quan tâm của cậu dành cho cô và Min. Mỗi năm 2 lần, cậu lại kiếm cớ thay đổi không khí để lên Sapa gặp họ vài ngày rồi quay lại Sài Gòn. Thấy Bạch Dương cũng không có ý theo đuổi mình nữa, Song Ngư cũng vui vẻ đón chào hơn.

Song Ngư chuyển về căn hộ ở khu tập thể cũ. Cô đã quay trở lại công việc vẽ tranh minh họa. Với một vài mối quan hệ với nhà xuất bản thân thiết mà công việc tương đối ổn định, số tiền kiếm được vừa đủ với hai mẹ con nếu chi tiêu tiết kiệm. Cô cũng đã tìm một lớp mầm non tư thục gần nhà để gửi Min đi, dành thêm thời gian làm việc kiếm thêm tiền lo cho tương lai của hai mẹ con. 

Nhắc đến người đàn ông đó, chẳng thể nhớ được lần cuối cùng cô nghĩ đến người đó là khi nào. Cuộc sống có Min đã trở nên quá bận rộn và vất vả. Ngày ngày cô chỉ chăm chăm lo cho Min bữa ăn, giấc ngủ hay áo quần. Rồi lại đầu tất mặt tối bên giá vẽ để hoàn thiện tác phẩm. Từ ngày có Min khả năng làm việc của Song Ngư tăng gấp bội, cô cũng trở nên nghiêm khắc và kiểm soát cảm xúc bản thân mình hơn. Giống như, Min chính là lý do và mục tiêu để thúc giục cô làm mọi  việc.

Cô cũng chẳng biết cuộc sống có ổn không nữa? Vui có vui mà buồn có buồn. Nhưng nhiều lúc nỗi buồn cứ mơ hồ và chập chờn như một cơn mơ ấy. Đôi lúc nhìn mình trong gương cô cũng thấy lạ lẫm với diện mạo trước mắt. Xa lạ, lạnh lùng và nhạt nhòa.

Cô lưu file thiết kế dang dở, khoác thêm chiếc áo mỏng rồi chạy xe đi đón Min từ mẫu giáo. Hà Nội bắt đầu trở rét đón cơn gió đông đầu. Dự báo thời tiết nói, hai ba ngày tới Hà Nội sẽ chìm trong đợt áp thấp đầu mùa, nhiệt độ giảm xuống chỉ còn từ 15 - 17 độ. Nghe tới đó, cô thầm thở dài lo lắng cho Min. 

Song Ngư đón Min từ tay cô giáo. Min bấu cổ mẹ, dụi chiếc mũi nhỏ xinh vào hõm cổ Song Ngư. Hơi thở dịu nhẹ phà phà sau gáy. Song Ngư kéo chiếc mũ từ áo khoác gió của Min lên cao chùm qua đầu rồi hướng về phía nhà để xe. Bàn tay cô xoa lên dọc sống lưng Min dỗ dành.

- Min đi lớp hôm nay có vui không?

- Có vui ạ.

- Thế hôm nay ở lớp Min làm gì kể mẹ nghe nào?

- Con ngồi rồi ăn rồi ngồi đợi mẹ đón.

- Ửa sao chỉ ngồi với nằm vậy? Min không chạy đi chơi với bạn à?

- Hooohooo - Min khào khào tiếng ho trong cổ họng, Song Ngư sốt ruột siết vòng tay ôm Min

- Min của mẹ bị ốm rồi.

[Thiên Yết - Song Ngư] Một cuộc yêu đươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ