41

524 33 3
                                    

Song Ngư siết chặt vòng tay ôm anh vào lòng. Bàn tay cô luồn qua mái tóc vuốt nhẹ, cả khuôn mặt anh áp vào hõm cổ gầy guộc. Một làn gió lạnh thốc vào. Cả hai cùng ngả minh xuống giường, chiếc chăn bông được kéo cao. Song Ngư không cất lời, cô nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau của anh bằng hơi ấm và hơi thở bên trong mình, cho anh biết rằng mình vẫn luôn ở đây. Thiên Yết quá mỏi mệt, anh dụi đôi mắt ướt qua tấm áo mỏng của Song Ngư rồi choàng tay ra phía ôm kéo cơ thể mềm mại kia áp chặt bên mình. 

Song Ngư cũng không thể ngủ sâu. Trong cơn mơ cô vẫn nghe rõ tiếng chiếc xe máy chạy chợ sớm qua khu nhà, tiếng thở đều đều xen cả tiếng thổn thức của Thiên Yết. Mỗi lần nghe được, tim gan co rút một nỗi đau thương, Song Ngư kéo anh lại gần mình hơn. Trời sáng, bên cạnh có một cảm giác không yên, Song Ngư mở mắt thì thấy Thiên Yết cũng tỉnh giấc. Anh rời khỏi giường, khoác lại bộ quần cũ chuẩn bị rời đi thì Song Ngư kịp níu cổ tay anh lại.

- Anh đi bây giờ sao?

- Ừ -  Tiếng đáp lời vô lực, Song Ngư càng xót xa

- Để em nấu gì đó cho anh ăn. Anh đi thay bộ quần áo khác đi.

- Thôi - Thiên Yết gạt tay cô - Giờ chẳng còn tâm trí gì ăn uống cả. Anh đi đánh răng rửa mặt, em soạn cho anh bộ đồ khác.

Song Ngư biết chẳng thể thuyết phục được thêm nên đành thuận theo Thiên Yết. Cô rời giường lấy bộ đồ sơ mi xám, cùng chiếc áo len cũng tối màu trải sẵn trên giường. Thiên Yết trở vào thay quần áo, Song Ngư từ phòng Min chạy sang nhét vội vào túi áo khoác anh cái gì đó. Thiên Yết tò mò lấy ra thì đó là vỉ thuộc nhân sâm dùng để ngậm, loại dùng cho mọi người khi mỏi mệt và làm việc quá sức. Thấy điệu bộ anh chần chừ, Song Ngư sốt sắng thanh minh.

- Hôm nay sẽ phải chạy qua chạy lại nhiều, lúc nào mệt anh lấy một viên ngậm lấy sức còn lo mọi chuyện. Anh mà ngã bệnh thì mọi người biết trông vào ai. Lát nữa đi thì anh cố tạt vào mua cái bánh bao hay gì đó, đừng có nhịn đói. Anh còn trách nhiệm với con , còn phải lo hậu sự cho con được đàng hoàng tươm tất nên có chán cũng phải ăn giữ sức.

- ....

Song Ngư thấy anh im lặng, toan nói thêm gì đó lại ngần ngại. Thiên Yết nhìn ra sự ngập ngừng đó nên đánh tiếng trước

- Còn muốn dặn dò gì thêm nữa không?

- Không - Song Ngư dè dặt - Nhưng mà, anh có cần em đến không? Chắc sẽ nhiều việc, em phụ ba mẹ.

- Thôi - Thiên Yết đáp nhanh nhưng anh lại nhanh chóng hối hận. Anh bắt gặp tia nhìn thất vọng ở cô nhưng lời lỡ nói ra, chẳng thể rút lại - Còn Min nữa đâu thể để con một mình. Tiểu Vi còn nhỏ nên lễ tang cũng không làm lớn, cũng không đông khách đâu. Mọi thủ tục quy trình thì bên nhà tang lễ đã phụ trách hết rồi. Hôm nay mọi người tới cũng chỉ để tiễn đưa Vi thôi. Em đừng bận tâm nhiều.

Dứt lời, anh cầm chiếc áo khoác đang vắt trên khuỷu tay Song Ngư mà lạnh lùng bước đi. Anh phải thừa nhận, anh có chút mất điềm tĩnh. Phần vì sự hổ thẹn của bản thân, phần khác vì lo cho cô xuất hiện sẽ không hay.

Song Ngư nhìn theo anh mà lòng cảm thấy lãnh lẽo. "Em đừng bận tâm nhiều". Đâu chẳng phải là cảm giác của người ngoài cuộc hay sao. Một cảm giác thừa thãi, bao đồng. Cô quay về giường bên cạnh Min mà trằn trọc chẳng ngủ được, sáng hôm đó, cả hai mẹ con cùng dậy muộn. Song Ngư quyết định không cho Min tới lớp nữa mà sẽ đưa cậu bé ra ngoài trời. 

[Thiên Yết - Song Ngư] Một cuộc yêu đươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ