Đến rạng sáng, Thiên Yết trong cơn mơ bất chợt tỉnh giấc. Dù Song Ngư vẫn cuộn trong vòng tay mình nhưng cảm giác này khiến anh cảm thấy mơ hồ, không thật. Một cái run lạnh bởi cơn gió lạnh đột ngột lọt vào làm anh rùng mình. Thiên Yết mơ mơ màng màng tìm kiếm khuôn mặt cô. Một cách nhẹ nhàng, anh nâng khuôn mặt cô đang vùi trong vòm ngực mình hướng lên rồi dịu dàng anh đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Trong giấc ngủ say, Song Ngư cảm nhận được vị lành lạnh xen lẫn chút ngọt ngào của làn da mềm chạm vào vành môi của mình. Cô vẫn nhắm nghiền đôi mắt nhưng khóe miệng lại nở nụ cười đầy thỏa mãn. Hai cánh tay đang buông hờ trên hông Thiên Yết thì đột ngột khóa chặt xong lưng anh, ép hai cơ thể tiến sát. Chiếc lưỡi hư hỏng cũng chẳng ngại ngần tấn công quyến luyến và đón nhận nụ hôn của anh. Giọng cô ngọt ngào vang lên nhắc nhở.
- Anh làm em thức giấc rồi.
- Anh chỉ muốn kiểm tra một chút.
- Kiểm tra gì?
- Là thật hay là mơ thôi?
- Vậy anh thấy là thật hay là mơ?
- Nếu được anh muốn kiểm tra lại – Giọng nói của Thiên Yết đầy ẩn ý và toán tính. Song Ngư dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ sâu xa khác nên nhanh chóng dập tắt.
- Anh không được. – Song Ngư cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đã ráo hoảnh của anh – Em phải về phòng với Min đây. Nhỡ con thức giấc mà không thấy em thì nó sẽ sợ.
- Không – Thiên Yết sợ hãi giữ cô lại – Anh không muốn. Mới được gần em một chút mà. Min sẽ không thức giấc đâu. – Anh cố thuyết phục
- Thằng bé hay trở mình lắm. Nó cũng hay đạp chăn nữa. Nếu không để ý con sẽ bị cảm lạnh mà viêm phỏi mất. Thả em ra nào.
Nghe vậy, Thiên Yết cảm thấy lo lắng mà chịu để cô rời khỏi chăn. Cô vừa bước xuống giường để mặc lại quần áo thì Thiên Yết đã cảm thấy lạnh lẽo. Khoảng trống bên cạnh bị không khí lạnh tràn vào làm anh run lạnh. Song Ngư chưa kịp bước ra khỏi cánh cửa thì Thiên Yết vùng dậy khỏi chăn, mặc không khí lạnh đang từ từ xâm nhập. Anh khoác vội chiếc áo sơ min và chiếc quần sóc nhỏ rồi ôm cô từ phía sau nhõng nhẽo.
- Vậy anh sẽ ngủ cùng hai mẹ con.
- Không được – Song Ngư cau có – Min thấy thì sao?
- Rồi thằng bé cũng phải quen thôi. Sau này nó cũng phải chia sẻ mẹ nó với anh chứ? Cũng giống như anh đã chia sẻ vợ của mình với nó mấy năm qua đấy thôi.
- Bậy. Anh nghĩ gì vậy? Chia sẻ cái gì chứ? Buông tay ra nào. Em về ngủ với Min. Anh về phòng mau đi.
- Không. Anh không muốn ngủ một mình đâu. Làm sao có thể ngủ một mình trong khi em đang ở ngay cạnh chứ. Anh hứa sẽ ngoan, chỉ ôm em ngủ thôi. Trước khi Min dậy thì anh sẽ dậy trước. Đảm bảo Min không thấy gì cả. Anh thề. – Thiên Yết làm bộ khẩn trương thề thốt. Song Ngư mủi lòng, không xua đuổi anh nữa mà mặc kệ Thiên Yết theo mình về phòng.
Cô nhấc Min nằm nép vào phía trong rồi năm bên cạnh, Thiên Yết nghiêng mình mới vừa đủ trong cái giường bé vốn chỉ hợp cho hai người giờ phải phân chia cho ba. Dù chật chội và khó cựa nhưng Thiên Yết vẫn thỏa mãn khi được ôm cô ngủ. Min vừa ngửi thấy hơi mẹ cũng quay mình áp vào ngực mẹ, tay ôm qua eo, khuôn mặt dụi dụi dễ thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Thiên Yết - Song Ngư] Một cuộc yêu đương
Roman d'amourMột cuộc yêu đương. Yêu rồi giận rồi chia ly rồi giận Đích đến của một tình yêu trưởng thành là gì?