Chương 62

5.8K 128 7
                                    


Hai năm sau.

Đó là một ngày thứ tư rất bình thường, buổi tối mùa xuân vô cùng ấm áp, tới ngay cả bé Dạ Băng cũng đã thay chiếc áo dày Tần Sở Ca mặc cho bé ra, ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, nhìn qua đúng là một bé trai trắng trẻo đáng yêu.

“ Luật Dương anh không cần nghỉ đâu, công ty còn nhiều việc bận rộn, em và Dạ Kiều đi là được rồi … ” Tần Sở Ca vừa chậm rãi mặc quần áo, vừa nói với Để Luật Dương bên cạnh đang đưa khăn quàng cho y.

“ Tên kia ngày hôm nay được tự do, anh sao có thể không đi chứ? Công ty một ngày không có anh liền xảy ra chuyện … Vậy thì thà đóng cửa luôn đi cho rồi, anh đâu phải thuê bọn họ làm bù nhìn. ” Để Luật Dương quàng khăn cho Tần Sở Ca, thấp giọng nói: “ Tô Dạ Kiều còn phải chăm sóc bé con, vậy thì anh nên để ý tới em, em hiện giờ còn quý giá hơn bất cứ thứ gì. ”

Tần Sở Ca quay sang lườm hắn một cái, “ Còn không phải là việc tốt anh làm à? ”

Ánh mắt của Để Luật Dương trở nên nhu hòa, ngồi xổm xuống dán mặt lên cái bụng đã hơi nhô ra của Tần Sở Ca, “ Đích thực là việc tốt anh làm … Anh cuối cùng cũng đã có đứa nhỏ rồi … ”

Tần Sở Ca thở dài, trước giờ y vốn luôn cho rằng tình cảm của y dành cho Để Luật Dương sẽ không có biến đổi quá lớn, chẳng qua … Chỉ là có thêm một chút mềm lòng mà thôi. Nhưng khi y có đứa trẻ này, y mới chợt giật mình nhận ra nhiều năm như vậy rồi, y rốt cuộc vẫn yêu hắn.

“ Được rồi, không đi thì sẽ không kịp thời gian mất. ” Tần Sở Ca đẩy đẩy đầu của Để Luật Dương, kéo hắn đứng lên, “ Anh nghe cái gì mà nghe, mới có bốn tháng, anh có thể nghe thấy em liền công nhận anh lợi hại. ”

Tô Dạ Kiều đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa, bé Dạ Băng vẻ mặt ỉu xìu được anh ôm trong lòng. Vừa nhìn thấy Tần Sở Ca, mắt bé liền sáng lên, miệng ê a gọi “ ba ba ”, “ ba ba ”, hai cánh tay con con còn vươn ra muốn được ôm khiến Tô Dạ Kiều gần như không giữ nổi bé.

Tần Sở Ca giữ lấy cái mặt bé xíu của Dạ Băng, hôn hai cái thật mạnh lên má bé, “ Cục cưng để cha bé bế con nha, cha cảm thấy hơi mệt … Còn nữa, con phải gọi cha là cha, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm ba ba của con được không? ” Vấn đề xưng hô từ trước tới giờ vẫn luôn là vấn đề nan giải, bé Dạ Băng biết nói muộn, vừa mới biết nói cách đây không lâu, hơn nữa bé cũng chỉ biết ê a gọi ba ba, ma ma, dạy một thời gian bé mới biết gọi y là ba ba, gọi Tô Dạ Kiều và Để Luật Dương là nha nha (1).

Dạ Băng ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào trong lòng Tô Dạ Kiều, ôm lấy cổ Tô Dạ Kiều ngọt ngào kêu “ nha nha ”, khiến Tô Dạ Kiều vui đến mức không ngừng hôn lên cái mặt bé xíu của bé.

Để Luật Dương là người ra cuối cùng, làm nhiệm vụ khóa cửa phòng khách và cửa ga ra để ô tô. Hắn từ ga ra đi ra hỏi, “ Hôm nay muốn ngồi xe nào? ”

“ Ngồi cái to một chút đi … Cái xe đánh dấu chữ L kia. ” Tần Sở Ca chỉ chiếc xe lớn nhất.

Để Luật Dương gật đầu, khởi động xe sau đó mở cửa xe phía sau ra, “ Sở Ca, em muốn ngồi ở phía trước hay là … ”

Tứ Bề Thọ Địch Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ