Chương 05: Cậu chết, tôi sống

1K 161 9
                                    

Con non của Meteor City đều tập trung hết ở Khu Năm, mà Khu Năm cũng phân thành bốn nơi là Đông Tây Nam Bắc, mỗi nơi đều có một trại chăm sóc con non riêng. Sở chăm sóc của chúng tôi ở Khu Bắc, vì xây ở nhà thờ hoang, nên người giang hồ gọi là "Nhà thờ". Nói tiếp thì chính Chrollo được chuyển đến từ Khu chăm sóc phía Đông mà.

Bây giờ tôi đang đuổi theo Chrollo chạy mỗi lúc một xa hơn, đã ra khỏi phạm vi mà ngày thường chúng tôi hay lảng vảng từ lâu. Nói ra thì tôi cũng không biết hướng này là hướng nào đâu, nhưng nhờ vầng thái dương càng lúc càng rực rỡ trên bầu trời, tôi nghĩ rằng chúng tôi hẳn đã chạy ra khỏi phạm vi Khu Bắc, chạy đến Khu Đông.

Đầu đội mặt trời mà chạy, thể lực mất rất nhanh. Tôi muốn há miệng để thở, lại sợ nước trong miệng sẽ bốc hơi, đành phải ngậm chặt miệng, cổ họng phát ra tiếng "Hồng hộc". Tỉnh dậy vào mấy sáng trước đã thấy khát rồi, nhưng ngay sau đó sẽ được phát cho một ly nước, mặc dù không nhiều, cũng tạm xem như giải khát. Hôm nay thiếu mất việc này, mới thật sự hiểu được cái gì là khát, như có trăm móng vuốt cào vào bụng, khiến người ta cảm thấy như sinh mệnh đang bị nướng cháy. Tôi bỗng có một suy đoán đáng sợ: Nếu hôm nay không tìm được nước uống, trước khi được phát nước vào buổi chiều tối, chúng tôi thật sẽ không chết khát ư?

Vượt qua một núi rồi lại một núi rác, chúng tôi gặp rất nhiều đứa trẻ lớn đang lục lọi đống rác, nhưng với hai con non bé nhỏ rõ còn chưa bị đuổi cổ khỏi sở chăm sóc như chúng tôi đây, đám trẻ lớn kia cũng lười để ý chúng tôi -- miễn chưa phát rồ muốn bắt chúng tôi để ăn mặn, không người nào sẽ tấn công những con non chưa đến sáu tuổi, bởi vì Meteor City có luật thép để "Duy trì sự tồn tại", cũng bởi vì đây hoàn toàn không cần thiết -- không thể đổi thức ăn đồ uống, rác thải rõ quan trọng hơn.

Chrollo có khả năng xác định phương hướng rất tuyệt. Đến lúc tôi có thể nhìn thấy bóng của sở chăm sóc Khu Đông thấp thoáng sau núi rác, tôi sùng bái hỏi hắn, sao sau bảy tám lần quẹo ngang núi rác như thế, chúng tôi còn thể tìm được nơi này? Mặc dù Chrollo đến từ Khu Đông, nhưng tôi nghe hắn bảo khu chăm sóc hắn ở bị bỏ hoang, nên hắn mới bị đưa về Nhà thờ.

Chrollo trả lời là: Tìm được Khu Đông là xong, sở chăm sóc của Khu Đông đâu chỉ có một, cứ đi thì kiểu gì cũng gặp được.

... Không hổ là Chrollo mà, nói có lý ghê, tôi không còn gì để ý kiến.

Dù có thế nào, nhìn loạt nhà mái bằng giản dị trước mắt, với một căn ở phía trước, nơi mà đám trẻ lớn đang cầm rác tụ tập lại, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chỗ có nước. Nhìn những đứa trẻ lớn, với sự nhanh nhẹn dũng mãnh hơn hẳn con non chỗ chúng tôi, cầm đủ loại đồ ăn thức uống chạy qua núi rác mà chúng tôi đang trốn, tôi sợ sệt nuốt nước bọt, còn trong mắt Chrollo lại ánh lên sự bắt buộc.

"Hay là, mình bỏ đi." Tôi khẽ giật ống tay áo của Chrollo, do dự nói: "Chỉ không uống nước một ngày thôi mà, nhịn đến tối là được rồi. Cướp của những tên to xác này, nguy hiểm quá! Lỡ như..."

Chrollo còn chẳng muốn phí nước bọt với tôi. Hắn mặc tôi kéo tay áo hắn, mắt nhìn chằm chằm vào đám trẻ lớn đang xếp hàng đổi nước đằng trước, ngón trỏ tay còn lại hơi chỉ lên trời.

[Đn HxH] Nhật Ký Lydia Ở Meteor CityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ