Chương VIII

17 2 0
                                    



Chớp mắt đã sắp tới Trung thu, không khí trong phủ rộn ràng nô nức. Bởi phải vào cung dự yến, chỉ sợ muội muội quen thói hành xử quá trớn ngày thường nên hôm nào Sở Hạ cũng đem phép tắc ra giảng đi giảng lại, hết chỗ thay áo, chỗ an tọa, chỗ nhận lễ, chỗ dự tiệc đến chỗ nghỉ ngơi, bắt Sở Huyên phải học cho thuộc.

Chiều ngày Rằm tháng Tám, mọi người và Sở Hạ đều ăn vận chỉnh tề, Sở Huyên cũng chuẩn bị xong xuôi, mỗi người lên một kiệu riêng để vào trong cung. Hồi đại học, Tiểu Miên đã từng vào trong cung, nhưng một là vì trong cung quá rộng, hai là vì cô đến chỉ để xem các triển lãm hay mở ở đây coi như ngoại khóa cho môn tự chọn Lịch sử thư họa, nên chủ yếu là thăm thú loanh quanh khu trưng bày tranh chứ chưa bao giờ tham quan cho khắp. Mặc dù hôm trước sinh nhật Kỳ vương gia cô cũng vào hoàng cung rồi nhưng chỉ loanh quanh nơi yến tiệc chứ chưa được tới điện chính. Hôm nay sắp được mục kích khung cảnh đương hồi thịnh vượng của cung điện, bảo không phấn khích là nói dối.

Hết cửa nọ đến cửa kia, hết bàn lễ này đến bàn lễ khác, hết cấm vệ ngoài vào cấm vệ trong, Sở Huyên hoa cả mắt, tâm trạng bắt đầu căng thẳng, chỉ tập trung cư xử sao cho khỏi sơ sót nên cũng chẳng lòng dạ nào mà ngắm nghía xung quanh. Bấy giờ mới thấy mừng vì Sở Hạ dạy dỗ thật chu đáo. Vất vả mãi, đến lúc được ngồi thì hai chân đã bủn rủn, tới khi trấn tĩnh mới bắt đầu quan sát tứ bề. Đèn giăng muôn ngọn, sáng tựa ban ngày, bạc tuôn ngàn ánh, châu báu lung lay, đỉnh trầm đàn hương tỏa sực, độc bình vạn tuế khoe tươi. Sở Huyên không khỏi cảm thán, đúng là khí phái hoàng gia, phim truyền hình hiện đại không tài nào chuyển tải nổi lấy một phần.

Các phi tần, vương gia, công chúa, quận chúa lục tục tới đủ, ai nấy về chỗ ngồi. Lát sau, một tốp thái giám rảo bước vào, đứng quay mặt về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô:

- Hoàng thượng giá lâm!

Mọi người đứng cả dậy, vài tích tắc trôi qua, rồi một người đàn ông tầm thước độ tuổi trung niên, mình vận hoàng bào đầu đội mũ ngọc, tướng mạo bình dị, miệng mỉm cười ung dung đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất, Sở Huyên thầm nghĩ, lần nữa lại được gặp đế vương thiên cổ, Triệt Quyến minh quân.

Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Hoàng thượng an tọa rồi, thái giám bên cạnh cao giọng hô: "Bình thân!", bấy giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy. Hoàng thượng tủm tỉm nhìn xuống một vòng, phán:

- Ngồi cả đi! Chẳng mấy khi họp mặt, nên thoải mái tự nhiên!

Mọi người đồng thanh: "Vâng!" rồi theo thứ tự ngồi xuống. Vâng là vâng thế thôi, chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Sở Huyên nhìn thấy mà không nén được than thầm, đúng là uy nghiêm của bậc đế vương nhất thống thiên hạ.

Sau ba tuần rượu, không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Mấy vị vương gia bắt đầu tào lao chi khươn, hùa nhau nâng chén, tiếng hò la của Kỳ vương gia là ầm ĩ nhất. Thái tử gia, Thuần vương gia và Hữu vương gia cũng chuyện trò uống rượu. Sở Huyên đưa mắt nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt Thanh Nhã quận chúa, Thanh Nhã liền hằn học nhìn trả. Sở Huyên lập tức nhoẻn cười tươi tắn, thầm rủa, cho cô tức chết đi! Thanh Nhã trừng mắt, càng thêm hậm hực, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, khóe miệng cô ta tươi lên, mỉm một nụ cười rất chi quyến rũ, đoạn quay mặt đi. Sở Huyên bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi rùng mình, bụng bảo dạ, quả nhiên cái kiểu ngoài mặt thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao mới là đáng sợ nhất.

[Xuyên Không] Đương Ca Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ