Chương XIII

8 2 0
                                    



Trong lòng buồn chán không có gì làm Sở Huyên cảm thấy tẻ nhạt bè sang biệt viện mấy hôm trước Kỳ vương gia và Thuần vương gia dẫn cô đi cưỡi ngựa.
Đang ngồi ngẫm nghĩ cảm thương, chợt nghe sau lưng có tiếng chế giễu:

- Người đã là của người ta, có đau lòng cũng vô ích thôi.

Sở Huyên ngoái lại, thì ra là Hữu vương gia. Gã uể oải nhìn cô, miệng như cười mà không phải cười, dắt theo sau lưng một con ngựa ô. Trông bộ dạng ấy, Sở Huyên hơi bực, biết là gã hiểu lầm mà cũng chẳng buồn đính chính, chỉ lãnh đạm bảo:

- Lòng vả lòng sung cả! – Đoạn quay đi, tiếp tục tiến bước.

Hữu vương gia nghe vậy, mặt hơi ngẩn ra, ngẫm nghĩ chốc lát rồi sực hiểu, liền cười hô hố. Nghe tiếng cười có phần quái lạ, Sở Huyên bất thần dừng bước. Hữu vương gia tiến tới trước mặt cô, vừa cười vừa trỏ cô bảo:

- Ta cứ thắc mắc lúc trong lán hôm trước sao cô lại nín nhịn giỏi thế, thì ra... thì ra tưởng ta phải lòng Thanh Nhã đệ muội (em dâu)! – Nói dứt lại cười ầm lên.

Sở Huyên vốn đã ngờ vực vì tiếng cười kỳ quặc, lúc này nghe gã nói, bụng có phần hoang mang, ngẫm kỹ lại cũng cảm thấy hài hước. Liên tưởng đến sự hiểu lầm của gã với mình, lại càng thấy hài hước thêm, không nhịn được cũng phá lên cười với gã. Hai người cùng cười một hồi, rồi từ từ ngưng lại, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn nhau. Sau tràng cười ấy, chút nghi kỵ giữa đôi bên tựa hồ được cởi bỏ, Sở Huyên cất bước, Hữu vương gia cũng thong thả đi bên cạnh, con ngựa ô to lớn lững thững theo sau.

Sở Huyên vừa đi vừa nghĩ, vẫn cảm thấy làm sao lại xảy ra hiểu lầm hoang đường ngần này? Cô cười nụ, rồi không nhịn được, đành bảo:

- Tiểu nữ cũng không phải lòng Kỳ vương gia đâu.

Hữu vương gia ngớ người, dừng ngay lại, nhìn lom lom vào vẻ mặt nghiêm túc của Sở Huyên, rồi không nhịn được, tiếp tục cười sằng sặc, Sở Huyên đứng bên chúm chím nhìn gã. Cười chán, Hữu vương gia than: "Xem như chúng ta hoà nhé!"

Hai người đi lên triền dốc, Sở Huyên chọn một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống, vòng hai tay ôm đầu gối, nhìn ra bãi cưỡi ngựa đằng xa. Hữu vương gia thả mình xuống bên cạnh, dõi theo ánh mắt cô xuống những cái bóng lờ mờ. Con ngựa ô vẩn vơ dừng lại quanh đấy, dùng móng cày cày đất.

Cả hai im lặng hồi lâu, Sở Huyên không kìm được tò mò, bèn hỏi:

- Thế tối hôm ấy, rốt cuộc ngài đau lòng vì chuyện gì vậy?

Hữu vương gia nín thinh, ngưng thần trông ra xa. Sở Huyên đợi một chốc rồi nhẹ nhàng bảo:

- Nếu ngài đã cảm thấy khó nói thì thôi vậy.

Trầm ngâm thêm một lát, Hữu vương gia mới đáp:

- Thực ra cũng chẳng có gì. Hôm ấy là ngày giỗ của mẫu thân ta.

Sở Huyên "A" một tiếng, ngoảnh mặt nhìn sang, nhất thời không biết nên nói thế nào, lại tư lự quay đi. Hữu vương gia gượng cười bảo:

- Và cũng ngày ấy nhiều năm về trước, là ngày thành thân của mẫu thân ta với Phụ hoàng.

Sở Huyên nghe vậy, lòng bất giác cũng cảm thương với gã. Đời một người đàn bà, qua đi như thế đó. Bây giờ ngoài con trai bà, chỉ e không còn ai nhớ được bà xuất giá lúc nào giữa những ngày đẹp đẽ như hoa, và lìa trần lúc nào giữa những năm thanh xuân rạng rỡ. Mà cái người vốn dĩ nên ghi lòng tạc dạ tất cả những điều ấy, lại có cả bốn bể trong tay nên chẳng còn nhung nhớ thời khắc mình vén chiếc khăn cưới để lộ ra một dung nhan diễm lệ ngọc ngà.

[Xuyên Không] Đương Ca Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ