Chương XI

8 1 0
                                    




Mấy hôm nay, chốn kinh thành,trong cung ai nấy đều vui mừng hớn hở. Bởi vì Hoàng thượng hạ chỉ ba hôm nữa sẽ đến ngày thành hôn của Kỳ vương gia.

Từ hôm vào cung thăm gã về, hơn một tháng nay hai bên chưa gặp lại, Sở Huyên chỉ nghe nói gã đã được Hoàng thượng ban cho phủ riêng. Cô cứ phân vân mãi có nên đi dự tiệc cưới của gã không, cuối cùng thầm nhủ thêm một việc không bằng bớt một việc, tốt nhất là không đi.

Nghe tiểu muội bảo không đi, Sở Hạ bình thản buông một câu, ừ thì thôi. Nhưng nàng vừa quay đi, Hỷ Nhi đã kéo Sở Huyên ra thỏ thẻ:

- Ngoài những dịp phải đến thỉnh an như lễ lạt tết nhất ra, bình thường tiểu thư chẳng bao giờ ngó ngàng thăm hỏi Diệp An hầu, nhà người ta vốn đã không bằng lòng chuyện giữa cô và quận chúa rồi. Bây giờ tiểu thư lại không đi chúc mừng quận chúa của họ nữa, chỉ e bên ấy sẽ trút hết oán giận vào phủ đệ chúng ta, trách chúng ta không hiểu lễ tiết.

Sở Huyên nghe vậy, đành đến gặp Sở Hạ báo sẽ đi dự cưới, Sở Hạ cũng vẫn bình thản bảo ừ thì đi, nhưng thòng ngay thêm một câu, không được gây chuyện rắc rối! Sở Huyên đành cười trừ, hứa sẽ giữ yên đẹp mọi bề.

oOo

Chỉ chớp mắt đã đến ngày hôn lễ, Sở Huyên chọn mặc chiếc y phục màu hồng đào để bề ngoài trông có vẻ vui tươi, che đi nỗi u ám trong lòng. Đoàn lão gia và Đoàn phu nhân đi trước, bốn cô tỷ tỷ kia cũng theo sau, xế muộn hai tỷ muội Sở Hạ Sở Huyên mới cùng lên kiệu mềm đi sau. Tiệc cưới tổ chức ở phủ đệ vừa được ban của Kỳ vương gia. Khi hai tỷ muội đến nơi, trước cổng đã đậu đầy những xe sang ngựa quý.

Nói cho đúng ra, phủ đệ này tuy có hơn phủ tướng quân một chút, nhưng đối với người thành phố thời hiện đại như Tiểu Miên thì đã là quá xa hoa tráng lệ lắm rồi. Suốt lối vào nến giăng hoa kết, đèn lửa sáng ngời, khói thơm lan tỏa, nhạc nhã vui tươi, đúng là phú quý phong lưu khôn xiết kể, cát tường như ý khó trọn lời.

Tiếng cười, tiếng hát, tiếng nói năng, cả sảnh là một đại dương hoan lạc, ai nấy cùng tưng bừng hỉ hả, riêng Sở Hạ Sở Huyên trầm mặc, lặng lẽ tìm chỗ ngồi, trông hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh rộn rã. Sở Huyên tuy nhìn xuống, nhưng biết rõ từ lúc cô bước vào sảnh, mỗi người ở đây đều nửa vô tình nửa cố ý lén lút quan sát cô. Sở Huyên ngồi đó, lòng hết sức khó chịu, chỉ muốn đứng ngay dậy đi về, nhưng biết nếu rời đi lúc này, những lời đàm tiếu sẽ càng thêm phức tạp, tốt xấu gì cũng phải chờ đến lúc tân nương vào cửa đã.

Sở Huyên thầm thở dài, bụng bảo dạ, đã đến thì phải chấp nhận vậy, rồi thử nhếch mép, phát hiện mình vẫn còn khả năng rặn cười, cô bèn trưng ngay ra khuôn mặt rạng rỡ, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn quanh. Lần lượt bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ đủ hình đủ kiểu, Sở Huyên chỉ thấy hài hước, bởi cô thì thản nhiên như không, trong khi bọn họ vừa chạm phải ánh mắt cô đã vội vàng nhìn lảng đi chỗ khác. Thầm cười nhạt, Sở Huyên càng cố ý phô diễn vẻ mặt tươi tắn thật quyến rũ yêu kiều. Đột ngột cô bắt gặp ánh nhìn của Thuần vương gia. Trước đôi mắt lạnh lẽo giá băng, đen thăm thẳm như hố rỗng, Sở Huyên bỗng thấy khó mà tươi tỉnh được nữa, cảm giác nỗi buồn và sự băn khoăn trong lòng đều bị lột trần ra, bản thân thì không biết trốn vào đâu trước cái nhìn sắc nhọn của chàng. Cô hít một hơi, ép mình vui cười trở lại, thậm chí còn bạo gan nháy mắt với Thuần vương gia, và mỉm cười đón lấy một tia nhìn thắc mắc.

[Xuyên Không] Đương Ca Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ