TaeHyung vốn nghĩ mình là người vô tâm, là người yêu nhanh quên nhanh. Nhưng đã hai tháng trôi qua mà cậu chẳng thể quên đi được chút gì. Tất cả những sự trống rỗng này, cậu đều không thể thích nghi nổi.
Jin lần này còn chẳng thèm để ý, anh còn đang bận rộn với cô bạn gái của mình. Còn đâu thời gian để nhận ra sự khác biệt của một trong sáu cậu em này của mình? TaeHyung giờ ấy đã hiểu ra, cậu thật sự đã hết hi vọng thật rồi.
Mỗi tuần cô gái đó đến, vào nhà bếp cùng Jin cười đùa nấu nướng, cậu đều phải bỏ đi, bữa cơm đó cậu thật sự không nuốt nổi. Cậu ghen tị đến phát điên, cậu muốn mẳng chửi cô ta, muốn giành lại Jin của cậu.
Nhưng TaeHyung hiểu, cậu không phải trẻ con, cậu không thể làm thế với Jin hyung, với người cậu yêu thương. Cậu dù bị người đó làm cho đau đến thắt lòng nhưng vẫn không muốn tổn thương người ấy dù chỉ một chút thôi.
Cái đó, có lẽ nên gọi là mù quáng chăng?
Comeback cận kề, đau lòng hơn cũng có thể dùng luyện tập lấp đi bớt. Không nghĩ, không nhìn, sẽ không đau nữa, phải không? TaeHyung vùi mình trong công việc, phòng tập trở thành nhà, cậu không muốn về đó nữa, cậu không muốn thấy gương mặt hạnh phúc của anh nhắn tin với cô ta, cười với cô ta nữa.
Có lẽ cậu sẽ vượt qua thôi. Phải, chăm chỉ hơn một chút, có thể tiến bộ, vừa có thể quên hết cơn ác mộng này.
"Đừng như thế, sẽ hại cho sức khỏe lắm đấy." Là tiếng của YoonGi hyung. TaeHyung nhìn y, nở một nụ cười gật đầu.
"Sao thế, dạo này khác lắm. Có chuyện gì à?" YoonGi hỏi, tiện thể ngồi xuống sàn bên cạnh TaeHyung.
TaeHyung cười buồn, YoonGi hyung là bạn cùng phòng của Jin hyung, chắc anh ấy sẽ không hay biết chuyện gì đâu nhỉ?
"Em đâu có."
YoonGi không tin, nhưng cũng không tức giận vì cậu em nói dối mình, nhẹ giọng. "Vì Jin hyung à?"
TaeHyung không nói, thì ra YoonGi hyung cũng biết, vậy có nghĩa là Jin hyung cũng biết...? Suy nghĩ này khiến TaeHyung nhíu mày, bàn tay to lớn siết chặt, cậu đang lo sợ. TaeHyung thực sự rất sợ, đến tư cách là anh em với Jin cũng mất nốt thì cậu sẽ chết mất.
"Sợ hãi sao?" YoonGi dường như đọc được suy nghĩ của cậu, hỏi. TaeHyung lại im lặng, phải, cậu rất sợ.
"Cậu không thấy Jin hyung dạo này cũng rất lạ sao?"
Câu nói của YoonGi khiến TaeHyung ngạc nhiên, quay sang nhìn anh không chớp. YoonGi hyung ở cùng phòng với Jin, anh ấy hẳn đã biết điều gì đó.
"Anh ấy không yêu cô gái đó."
YoonGi nói, lời nói ra hoàn toàn bình thản, nhưng nội dung lại khiến TaeHyung giật mình. Không yêu? Không yêu sao lại ríu rít như thế được? YoonGi nhìn biểu tình ngạc nhiên của TaeHyung, hơi cười. "Ngạc nhiên sao? Cậu không biết cũng phải thôi."
TaeHyung vẫn lặng thinh, chăm chú theo dõi từng câu chữ của YoonGi.
"Vì anh ấy chỉ diễn cho mình cậu xem mà."
TaeHyung nheo mày, cậu không hiểu. YoonGi không để ý, tiếp tục. "Bọn họ chỉ vui vẻ khi cậu ở đó. Cậu rời đi là chấm hết, mỗi người ngồi một chỗ, cậu đi ăn ngoài thì cô ấy cũng về. Jin hyung nhắn tin cười đùa cũng chỉ khi cậu ở đó mới giả vờ, đã có lần tôi xem, anh ấy đang mở tin nhắn tổng đài ra xem."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeJin-Hoàn] Tháng 12 và chuyện của chúng ta
Fanfiction"Nếu không phải cả hai đều thích nhau, thì sự si tình của bạn chính là gánh nặng của người khác..." TaeHyung đã ám ảnh một câu nói vu vơ như thế. Vì cậu, đơn phương Kim SeokJin. Một câu chuyện dựa trên sự thật của cặp đôi TaeJin ^^