Cô gái duy nhất lên tiếng, dịu dàng nói, ai cũng đều thật nghiêm túc, khác hẳn vẻ tinh nghịch lần trước của bọn họ. "Bọn tôi đều biết hết rồi. Jin đã kể cho bọn tôi nghe rồi."
"Chúng tôi ở đây là muốn xin lỗi. Chúng tôi vốn đùa dai, vô tình tổn thương cậu và tổn thương cả Jin nữa, không phải chúng tôi cố ý."
"Miễn Jin vui thì chúng tôi đều đồng ý cả. Cậu đừng để ý ngày hôm nọ nhé."
Cô gái ngồi góc lại cười cười. "Cậu đừng bỏ Jin của chúng tôi nhé, hôm nọ Jin đến nói chuyện với bọn tôi vừa mắng lại còn vừa khóc, bảo tại bọn tôi mà cậu ấy bị cậu giận."
Jin nghe xong câu này, nổi đóa đem túi xách vứt qua cô. "Này!!!"
"Kém sang dễ sợ, mày nói thế Jin nhà mình mất giá rồi sao??"
"Nó có giá đâu mà mất!!"
Bàn ăn chốc lát lại ồn ào náo nhiệt. Phòng nhỏ lại cách âm khiến âm thanh dội lại càng lớn, khiến bàn ăn hỗn độn ồn ào.
Jin nhìn TaeHyung ngồi ngây ra đó lấy đũa khẩy khẩy mấy miếng thịt trong đĩa. Lại mất tập trung rồi, Jin hơi nhếch môi, dùng tay gõ gõ vai TaeHyung. "Bọn họ nói đùa đó, không phải thế đâu."
TaeHyung chú ý trở lại, đôi mắt nâu ngọt ngào ấy dường như cũng trở lại. "Vậy sao? Anh nói phần nào, phần khóc à?"
Jin tức mình, đập một cái vào bắp tay TaeHyung. Cậu cười, nụ cười hình hộp đáng yêu này bao lâu rồi mới nở rộ với anh? Jin không nhớ được, anh chỉ biết rằng anh đã nhớ nó rất nhiều mà thôi.
"Có bị giới nghiêm không thì về trước đi?" Một ông bạn của Jin bảo.
Bọn họ vốn không có giới nghiêm vì đã debut được khá lâu rồi. Nhưng hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi, chuyến bay dài kia cũng ít nhiều ảnh hưởng tới cả hai. Jin biết, vì vậy nên xin phép mọi người về trước.
Đường về dường như không khí cũng dịu hơn tuy cả hai cũng không nói gì. Vừa về tới nhà, TaeHyung đã nắm cổ tay anh lôi ngay lên sân thượng. Có vẻ như bọn họ có sở thích có gì muốn nói cùng nhau đều lôi đối phương lên đây thì phải?
TaeHyung không hề dài dòng, lập tức hỏi. "Sao anh lại làm thế?"
Jin hơi chần chừ, nhưng lập tức nở nụ cười. "Anh làm việc mình phải làm thôi."
"Tại sao lại là việc phải làm?"
"TaeHyung." Jin nhẹ giọng, đưa bàn tay lên vuốt tóc cậu, gió đêm làm cho tóc TaeHyung bay lung tung hết cả rồi. "Em đừng hiểu lầm. Anh làm vậy vì anh muốn làm như thế."
TaeHyung im lặng, đôi mắt nâu rũ xuống.
Jin thấy thế cũng không nhụt chí, tiếp tục. "Mối quan hệ này vốn luôn là em vun đắp, là do em chủ động. Anh không muốn như thế nữa."
TaeHyung dừng hẳn lại, tròng mắt ánh lên nét ngạc nhiên không thể che giấu nhìn anh chăm chăm.
SeokJin hiển nhiên cũng thấy vẻ mặt ngạc nhiên này, nhưng anh không mấy để ý, đơn thuần nhẹ giọng tiếp tục. "Anh biết điều này chưa là gì so với những gì em đã làm cho anh, nhưng mà anh cũng muốn làm gì đó."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeJin-Hoàn] Tháng 12 và chuyện của chúng ta
Fanfiction"Nếu không phải cả hai đều thích nhau, thì sự si tình của bạn chính là gánh nặng của người khác..." TaeHyung đã ám ảnh một câu nói vu vơ như thế. Vì cậu, đơn phương Kim SeokJin. Một câu chuyện dựa trên sự thật của cặp đôi TaeJin ^^