34. Có bao giờ em hay biết? (1)

3.6K 286 22
                                    

YoonGi đen mặt khoanh tay trước ngực. "Mày làm gì rồi đấy hả?"

TaeHyung bần thần cắn môi, biểu tình quá mức đáng sợ của SeokJin mỗi khi TaeHyung lại gần anh khiến cho cậu chẳng còn dám bén mảng quanh anh ấy nữa, chỉ biết mím môi nhìn anh từ phía xa.

"Em..." TaeHyung bối rối, nhưng dù sợ cũng vẫn thành thật kể hết mọi chuyện cho YoonGi hyung nghe. YoonGi nghe xong câu chuyện này, thật muốn vung một đấm vào cái bản mặt điển trai của TaeHyung. Nhưng rồi anh cũng hiểu ra, TaeHyung vốn rất quảng giao còn pha thêm chút vô tư, cộng với gương mặt hút mắt ấy, mấy cô gái hiểu lầm rồi hôn hít cậu cũng là chuyện sớm muộn xảy ra mà thôi.

"Mày thì không có ý gì nhưng cô ấy có đấy." YoonGi đen mặt, ôn tồn giải thích. Sao mà càng ngày anh càng như quân sư tình yêu của hai cái người này thế nhỉ? "Là cô ấy hôn mày thì phải tránh đi chứ!"

TaeHyung mặt mày méo xệch. "Em không kịp..."

"Thế sao không giải thích với Jin hyung?"

TaeHyung nghĩ lại ngày đó, chản nản nói. "Em nhìn đôi mắt long lanh sắp khóc với biểu cảm toàn là tổn thương của anh ấy là em đau lòng tới không nói được lời nào cả..."

YoonGi nghe xong liền thở hắt ra, thật không còn gì để nói mà. Cũng phải công nhận là Jin hyung khi giận lên rồi trông rất đáng sợ, hơn nữa với một kẻ đối với Jin lúc nào cũng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa như TaeHyung thì hẳn lúc ấy hoảng lắm.

"Vậy phải nói chuyện với anh ấy đi. Giải thích rõ ràng vào, cứ trốn thế đâu thể được?"

TaeHyung thở hắt ra, gật đầu tán thành với câu nói của YoonGi. Nhưng hôm nay cả nhóm có lịch trình tại đài truyền hình... TaeHyung mím môi, cậu mặc kệ, dù là thế nào, cậu cũng quyết phải nói cho ra trong hôm nay dù là ở đài truyền hình, thực sự không thể tiếp tục tình trạng này được.

Và trái ngược với một Kim TaeHyung quyết tâm như thế, lại là một Kim SeokJin luôn có suy nghĩ rằng, anh sẽ sẵn sàng buông bỏ bất cứ lúc nào. Dù là TaeHyung dùng cách thức nào với anh, độc ác đến như thế, hay thậm chí là độc ác hơn nữa, cũng không hề gì.

Vì đó là Kim TaeHyung, là người anh yêu thương.

Nhưng với điều này thì thực sự...

SeokJin im lặng nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt, cô ấy hơi cúi đầu, khiến cho mái tóc dài mềm mượt rũ xuống. "Anh... với TaeHyung là một cặp?"

SeokJin nghiêng đầu, giờ thì có nên nói có không nhỉ? Nhưng điều quan trọng hơn là cô ấy đến đây làm gì? Nếu anh không nhầm trong lúc hoảng loạn đó, thì cô gái này chính là người đã hôn TaeHyung hôm ấy.

SeokJin thở hắt ra một hơi, anh không phải đàn bà và anh càng không đi làm mấy chuyện phụ nữ tranh cướp đàn ông của nhau thế này. SeokJin quay lưng, trước khi rời đi vẫn lịch sự cúi đầu chào cô ấy một tiếng, dù cô ấy là hậu bối của anh, và hiển nhiên nhỏ tuổi hơn anh.

Nhưng thật bất ngờ, cô nàng không ngần ngại chụp lấy tay anh níu lại.

"Anh bất lịch sự thế?"

SeokJin quay người lại, thật là cái sự tốt tính của anh cũng không đủ để dùng cho cô gái trước mặt này. Tuy nhiên SeokJin vẫn hít vào một hơi để kìm nén, dịu giọng nói. "Vậy cô muốn gì đây?"

[TaeJin-Hoàn] Tháng 12 và chuyện của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ