21. Gánh nặng (2)

3.1K 279 37
                                    

Mối quan hệ đang hòa hợp, thậm chí còn có thể nói là trên-mức-bạn-thân này trong chốc lát trở nên kì quái. Và khi Jin áp dụng kế sách của NamJoon, TaeHyung cũng chẳng hề phản đối, thậm chí còn rất hợp tác mà tránh hẳn đi.

Nhưng tập thì vẫn phải tập. Bầu không khí kì lạ lan tỏa khiến đạo diễn nhíu mày. "Hai đứa cãi nhau đấy à?"

Cả hai im lặng không trả lời. Đạo diễn thở dài, chuyện riêng của chúng nó ông cũng không can thiệp được, liền mắt nhắm mắt mở cho xong, chỉ đành phải tận tình chỉ dạy cho cả hai theo kịch bản.

TaeHyung thì dường như vẫn như trước, nhưng Jin không dám nhìn nữa, nhắm tịt mắt mà làm theo kịch bản. Vì vậy nên anh không hay biết, TaeHyung vẫn luôn dõi theo anh, khi tiếng cắt vang lên là ánh mắt khiêu khích quyến rũ kia lập tức trở nên buồn bã, chăm chú nhìn anh không rời.

"Anh không cần lo lắng." Đạo diễn đã về khách sạn, giờ đây chỉ còn cậu và anh tập riêng. "Cứ thả lỏng, em sẽ không làm gì anh đâu, em hứa."

Jin thoáng chốc trở nên bối rối. "Ý anh không phải thế..."

TaeHyung nhoẻn miệng cười, dịu dàng vuốt tóc anh. "Không sao, em hiểu mà."

Em thì hiểu cái gì chứ? Tất cả cái cảm xúc hồi hộp xen lẫn sợ hãi lúc em đứng trước mặt anh thế này, em có biết không? Cái đống hỗ độn trong tâm trí anh bây giờ em hiểu được không?

Jin tức giận nghĩ thế, nhưng anh không lên tiếng, chỉ biết trốn tránh cúi đầu. TaeHyung tất nhiên cũng không nói gì, thành ra cả hai duy trì trầm mặc, cố gắng tập thêm một tiếng nữa rồi mới rời đi.

Cả đoạn đường trở về khách sạn cũng chìm trong trầm mặc. Bình thường TaeHyung sẽ lại gần anh, nói một vài câu chuyện gì đó hay thậm chí ôm ấp anh. Nhưng Jin biết, TaeHyung bây giờ sẽ không làm thế nữa.

Đúng ra anh nên cảm thấy nhẹ nhõm chứ nhỉ? Tại sao anh lại có cảm giác tiếc nuối thế này...?

"Hyung, đèn xanh rồi, đi thôi?" TaeHyung lay anh, nhắc nhở. Jin mải suy nghĩ nên không để ý đèn đã chuyển xanh. Anh giật mình, vội vã gật đầu rồi cùng cậu qua đường.

"Sao vậy? Anh có chuyện gì sao?" TaeHyung từ tốn hỏi.

Jin hơi cúi đầu khiến mái tóc rủ xuống. "Không sao."

Jin có thể nói rằng anh vừa nghĩ về em sao? Anh không có loại can đảm đó đâu.

"Cứ nói đi. Là vì em sao?"

Jin giật mình. Sao TaeHyung có thể biết được? Câu biết đọc ý nghĩ sao? Hay do anh thể hiện quá rõ ràng rồi? Và Jin cũng hiểu chứ, dù sao cũng không thể là trường hợp 1 được rồi. Jin khe khẽ thở dài.

"Em biết là em làm anh khó xử." TaeHyung từ tốn nói, bỗng đột ngột dừng lại, khiến Jin cũng phải dừng theo. Trời đã về đêm, lại rét căm thế nên vỉa hè chẳng còn ai, dưới lòng đường cũng chỉ còn lác đác vài chiếc xe chạy nhanh qua lại.

Khung cảnh ảm đạm đến tang thương. Và dường như cũng thật ảm đạm với cả hai chàng trai đang đứng đối diện nhau hiện tại.

Jin nhìn TaeHyung, anh cũng nhiều lần thấy TaeHyung buồn, nhưng buồn đến như thế này có lẽ là lần đầu tiên. Nó rõ ràng đến mức chỉ cần nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của TaeHyung kia cũng có thể thấy được tràn ngập nỗi thất vọng và thê lương.

[TaeJin-Hoàn] Tháng 12 và chuyện của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ