Chương 10: Làm công dân tốt thật khó

3.9K 158 2
                                    

“Nơi này không thấy nhiều giày lắm, kích thước từng đôi cũng phù hợp với ngươi, ta cứ suy đoán thế thôi. ” Quả nhiên là thời gian triều đại đều thay đổi, những đôi giày thế này, nàng chưa từng thấy qua.

Sở Thanh Y mang dép vào xong, đóng cửa lại, vừa đi vừa nói :“Ngươi chỉ nhìn một cái đã biết cỡ giày của ta? ”

Nàng đang cực độ hưng phấn cùng kích thích, vừa đi vừa nói, cảm giác có chút nhẹ bổng. Dù sao giờ đây nàng gặp phải chuyện này, người bình thường căn bản có muốn cũng không dám muốn ―― Nàng đang đem một cổ nhân từ trong cổ mộ về nhà, một nữ nhân thuộc vương triều Đại Minh.

Điều này làm cho nàng, vốn là người say mê với những bí ẩn của thế giới cổ đại thần bí cảm thấy như đang mơ một giấc mộng đẹp. Chỉ cần vị mỹ nhân cổ đại này đồng ý hợp tác với nàng, là có thể đạt được vô số tài liệu lịch sử trân quý từ đối phương.

So với những cuốn sách lịch sử cùng tài liệu khảo cổ nửa thật nửa giả kia, rồi những thứ đồ cổ cần nghiệm chứng, đây tuyệt đối là thứ thiệt. Thậm chí cả những chuyện thú vị của hoàng đế Đại Minh khi còn tại vị, cùng với các loại tin đồn dân gian cay nghiệt, cũng có thể nghe được chân thật nhất.

Đây là thứ lịch sử sống sờ sờ trước mắt.

Lịch sử sống lại trước mặt Sở Thanh Y, hỏi làm sao nàng có thể không hưng phấn.

Vì đang vui thích như thế, cho nên Sở Thanh Y cũng không thể nào nghe thấy câu nói mà Lạc Thần thấp giọng nỉ non: “Kích thước của ngươi, ta đương nhiên biết. ”

Lạc Thần nhìn theo bóng lưng tiêm lệ của nàng, ánh mắt xinh đẹp hơi rũ xuống.

Chỗ ở của Sở Thanh Y có bố cục khá bình thường, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách. Thật ra thì nàng mua lại ngôi nhà này cũng chỉ mới mấy năm mà thôi, thoạt nhìn còn rất mới, trong đó một phòng bị đổi làm thư phòng, để nàng nghiên cứu học tập và thỉnh thoảng còn xử lý chuyện ở Mặc Nghiễn Trai. Sở Thanh Y thích sạch sẽ, không thích lộn xộn, trong nhà được dọn dẹp vô cùng chỉnh tề, màu sắc trông tinh nhã yên bình, rất thoải mái và dễ chịu. Lúc cuối năm hai, nàng từ Sở gia dọn ra ngoài sống, Sở Dạ Nhiên coi thường căn nhà nàng chọn, cảm thấy nó quá bình thường, tính toán để cho nàng một căn hộ sang trọng, rốt cuộc bị Sở Thanh Y lạnh lùng cự tuyệt.

Buổi trưa lúc ra khỏi nhà, rèm cửa rũ xuống đất khép lại, nên Sở Thanh Y bèn đi tới đem rèm cửa sổ kéo ra một chút. Phòng khách rất lớn, ánh nắng chói mắt bên ngoài chiếu vào, mang theo một loại cảm giác lặng yên. Một người ở một nơi lớn như vậy, dĩ nhiên sẽ cảm thấy vắng lạnh. Bất quá đã lâu như thế, Sở Thanh Y sớm đã tập thành thói quen.
Mở máy điều hòa không khí lên, Sở Thanh Y lại đi tới phòng bếp, đem tất cả những thức uống, những thứ nước ép đang có trong tủ lạnh mỗi loại rót ra một ly, ép nước chanh, sữa tươi lạnh, bia lạnh, nước suối lạnh, toàn bộ bưng đến trước mặt Lạc Thần đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.

Sở Thanh Y đẩy Lạc Thần ngồi xuống, ý bảo :“Khát nước thì uống chút đi. Ngươi thích loại nào? Ta không biết khẩu vị của ngươi nên ngươi chọn vậy. Nhưng mới vừa rồi ở trên xe, ngươi nói 7up khó uống, ta biết ngươi có lẽ không quen với thức uống có gas, cho nên trong này không có mấy loại đó. ”

Lạc Thần lướt qua khay, đưa tay bưng ly sữa tươi lạnh lên nhấp một miếng: “Sữa bò là được.”

Sở Thanh Y lập tức hứng thú: “Sữa bò, sữa tươi? Sữa bò thời Minh triều các ngươi có mùi vị gì? Bây giờ có khác gì không? ”

Thời cổ đại, chỉ có người cấp bậc thượng tầng hoặc gia cảnh khá giả mới uống nổi sữa tươi, dân chúng bình thường làm sao thấy được. Lạc Thần biết sữa tươi, rõ nàng thời Minh Triều hẳn là rất có tiền. Cũng phải, bộ đồ trên người nàng, nhất là thứ tơ Quang Cẩm kia là vô cùng hiếm thấy. Nếu bây giờ bán đi, giá trị tốt hơn ngàn vạn đồ cổ khác. Mà cho dù là ở Minh Triều, đó cũng là cách ăn mặc cực kỳ thượng hạng.

Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên) editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ