Chương 169: Biến hóa

2.4K 90 0
                                    

Không biết phải nói gì để chống đỡ, Sư Thanh Y vuốt lại mái tóc do ngủ có chút hỗn loạn, một tay cầm lấy điều khiển tắt TV

Tất cả đều yên tĩnh, nàng đứng lên nói với Lạc Thần: "Trở về phòng....ngủ."

Lạc Thần ngồi bất động trên sô pha, tóc đen áo trắng, thanh vũ tao nhã, cứ như vậy cười yếu ớt nhìn nàng :"Không phải mới vừa rồi ngươi không muốn về phòng sao?"

"Bây giờ muốn." Sư Thanh Y có chút buồn bực trả lời, nàng hơi cúi người xuống :" Đi thôi."

" Ngươi bế ta đi sao?"

Lạc Thần hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm, tóc dài vốn xõa trên vai theo động tác của nàng buông xuống trước ngực.

Sư Thanh Y làm ra vẻ đứng đắn, không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng kỳ thực nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Thần, cùng với những lời nói của nàng đã khiến tai Sư Thanh Y sớm đỏ ửng.

" Ta bế ngươi." Sư Thanh Y dán đến gần hơn nữa, nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng Lạc Thần.

Lạc Thần dán đến, thuận thế ôm lấy cổ nàng.

Tràn ngập hương thơm, Sư Thanh Y rốt cục kéo căng không được nữa, nhất là hai tay đang ôm lấy eo nhỏ của Lạc Thần, cảm giác nói đó thực sự quá mềm mại, mềm như không có xương, cứ như vậy dán tại lòng bàn tay Sư Thanh Y.

" Lạc Thần."

" Ân?" Lạc Thần tựa đầu lên vai Sư Thanh Y.

" Cho ta năm phút." Giọng nói của Sư Thanh Y cũng hoàn toàn mềm nhũn :"Năm phút....là được rồi."

Lạc Thần không nói chuyện, khóe mắt mang theo tiếu ý, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ trên vai Sư Thanh Y. Bị nàng cọ như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng nóng rực, sa vào vũng lầy muốn rút cũng rút không ra, trái tim phập phồng, nàng ôm Lạc Thần chặt hơn một chút, cúi đầu hôn vành tai mềm mại của Lạc Thần.

Nàng vén tóc bên tai Lạc Thần, đôi môi nàng ngậm lấy vành tai trắng nõn tinh xảo, cắn nhẹ một cái.

Lạc Thần ở phương diện này rất khó biểu lộ ra gì đó, nàng cái gì cũng chôn giấu rất sâu, mỗi một lần Sư Thanh Y đều không có cơ hội nhìn thấy phản ứng rõ ràng của nàng, lại càng không cần nói đến cái gì kịch liệt.

Nàng giống như một vò rượu lâu năm, ủ rất lâu, tư vị say đến tận xương cốt tất cả đều giấu nơi rất sâu, tinh tế thưởng thức cho đến hồn phách tiêu tán.

Cũng bởi vì như vậy, kẻ khác cũng rất khó nắm bắt.

Cũng may Sư Thanh Y kiên trì lại cẩn thận, cùng nàng sớm chiều ở chung, cái gì cũng thăm dò tường tận, hơn nữa có cảm giác quen thuộc kỳ diệu nào đó, mặc dù Lạc Thần không nhắc tới nhưng Sư Thanh Y cũng biết nàng mỗi một lần ra ám chỉ có thể là giọng nói, cũng có thể hiểu nàng có cảm xúc gì, ý tứ gì, là thoải mái, là khó chịu, hoặc là điểm mẫn cảm gì đó nàng đều biết.

Quả nhiên, dưới nụ hôn của Sư Thanh Y, hai tay Lạc Thần ôm cổ Sư Thanh Y càng chặt hơn, tuy rằng không lên tiếng nhưng Sư Thanh Y biết, nàng thích như vậy.

Dò Hư Lăng (Hiện đại thiên) editNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ