Chương 97: Bích họa

2.9K 159 1
                                    

Vũ Lâm Hanh nghe ta nói muốn đuổi theo, thở dài, liếc nhìn dấu chân cháy đen trên mặt đất, vừa xua tay vừa nói: "Đi đi, đi đi, nếu Sư Sư ngươi cũng nói như vậy , ta cũng chỉ có thể liều mình bồi mỹ nhân ."

Cuối cùng, nàng lại nắm vai của ta , cười nói: "Bất quá nói đến trước kia , bài cốt kia toàn thân âm sưu sưu, vừa thấy đã thấy sẽ không phải người lương thiện, chúng ta vẫn lấy cẩn thận làm đầu. Lần này chúng ta theo sau, nếu là có thể tìm được một chút manh mối của ngươi năm đó ở lại chỗ này, nếu là tìm không được cũng đừng khổ sở. Dù sao đời người lúc chói sáng thì quá ngắn, bất quá khi đã trôi qua , muốn biết rõ ràng như vậy làm chi ? Có một số việc vẫn là hồ đồ tốt hơn, sống được còn có thể vui vẻ một chút!"

Ta nghe vậy, đáy lòng giống bị thứ gì đâm trúng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nhân sinh trên đời khi đã trôi qua , rõ ràng như vậy để làm gì , không bằng hồ đồ tốt hơn... ?

Ta đột nhiên cảm thấy được rất là hoang mang, quay đầu nhìn Lạc Thần. Lạc Thần đứng ở cách đó không xa , yên lặng nhìn ta, giống như đã nhìn thật lâu, nhưng không nói lời nào.

Ta không khỏi cười khổ: "Yêu nữ, thật sự ta hao hết tâm tư tìm đến nơi đây, cũng là sai lầm rồi sao? Nghĩ đến, cho dù ta hiểu được ta từ đâu tới đây, tìm được trong trí nhớ đã mất từng gặp qua người nào, đã trải qua chuyện gì , ta lại có được gì đâu?" Mắt nhìn quần áo bị tàn phá trên người, còn có khuôn mặt hơi có vẻ mỏi mệt của Lạc Thần, trong lòng bỗng trống rỗng , chua xót nói: "Ngược lại, ngược lại ta lại làm liên luỵ các ngươi ..."

Vũ Lâm Hanh thấy, nhất thời luống cuống tay chân, nói: "Ai, ai, Sư Sư ngươi lại là làm sao vậy! Thật khiến ta không dễ chịu ! Ta chính là tự nguyện tới, chúng ta đã là bằng hữu, giúp ngươi là đương nhiên, trừ phi ngươi không xem ta làm bằng hữu, nên mới hối hận giống như tiểu tức phụ vậy ?"

Ta lắc đầu, không được tự nhiên mà cắn cắn môi, nhìn lối đi phía trước âm u kéo dài, sửng sốt một hồi , nửa ngày mới nói: "Ngươi đi cùng ta, ta tất nhiên là mang lòng cảm kích, chính là sự tình cũng không phải ngươi nghĩ đơn giản như vậy. Có lẽ là ta. . . . . Là cảm giác của ta sai , ta đối với chuyện sắp đối mặt cũng không nắm chắc bao nhiêu. Lăng mộ này , ta càng đi vào sâu, lại càng cảm thấy chột dạ, trong đầu giống như nhớ tới chuyện gì, lại không rõ chuyện này cụ thể ra sao , trong lòng lại không biết từ đâu sinh hoảng sợ. Nhưng nếu có cái ta có thể hiểu được mà ta không đuổi theo, ta lại không cam lòng, cho nên... . Tựa như ngươi theo như lời ngươi, nhân sinh trên đời có lẽ hồ đồ tốt hơn, nhưng thật sự có bao nhiêu người làm được đâu ?"

Vũ Lâm Hanh vỗ đầu, xin lỗi nói: "Câu nói kia cũng là ta nói lung tung, với tính tình của ngươi thì vướng mắc như vậy cũng là đúng. Dù sao ta tưởng tượng nếu ta cũng giống ngươi, ngay cả tên cha mẹ cũng không biết, còn bị đem trở về trong một tòa cổ mộ, phỏng chừng ta chết tới quan tài đều nuốt không trôi khẩu khí này. Sư Sư ngươi nếu không muốn hồ đồ, vậy thì cứ rõ ràng đi , để cho chúng ta một đường cùng đi , cho dù liên tiếp gặp mấy tên tống tử, chúng ta ba người hợp lực cũng có thể đem nó quật xuống, sợ chuyện gì?" Nàng nói hào khí vạn trượng, nắm cả bả vai của ta lại nói: "Chính là đợi cho chúng ta sau khi ra ngoài, ngươi liền nợ ta một chuyện, cần phải theo ta uống rượu để trả lại ."

Dò hư lăng: Quyển 1-4 [C1-184] (edited) cổ đại thiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ