Buổi thử vai hôm nay chỉ có hai giám khảo.
Một người là biên kịch, nghe nói ông ấy đã mất tới ba năm để viết kịch bản, cho nên bản thân ông ta vô cùng quan tâm tới bộ phim này.
Người còn lại là đạo diễn phim, Jennie, năm ngoái mới nhận được giải thưởng cao quý nhất của giới đạo diễn, là nữ đạo diễn duy nhất trong mười năm trở lại đây nhận được giải thưởng này. Mặt khác, bà còn là ân nhân của Lisa, vai nữ phụ nổi tiếng trong bộ phim truyền hình đầu tay cho cô xuất phát điểm cao hơn hẳn người khác chính là do Jennie quyết định.
Jennie thấy cô vào liền mỉm cười, gật đầu thật nhẹ đầy kín đáo.
Lisa mỉm cười tỏ ý đáp lại. Trên ghế tựa đặt bên trái sàn diễn có một bộ trường bào màu đỏ rực, chính là một trong những bộ vũ phục của nữ phụ của "Mr.Sunshine". Nhân vật nữ phụ này là một kỹ nữ nổi danh, vô cùng quyến rũ, cuối cùng chết dưới kiếm của nam chính. Lisa mặc trường bào, tháo dây chun cột tóc, hất mái tóc xanh ra sau gáy.
"Tôi đã chuẩn bị xong."
Jennie: "Vậy bắt đầu đi. Cảnh số ba, đoạn lên vũ đài..."
"Khoan đã." Biên kịch ngồi bên cạnh ngắt lời bà, nhíu mày lật tìm trong kịch bản một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn mình muốn, ông ngẩng đầu lên hỏi Lisa: "Đã xem hết kịch bản chưa?"
Lisa: "Đã xem hết rồi ạ."
"Ừ, thế cô diễn đoạn múa mời rượu đi, biết là chỗ nào chứ?"
Bị đưa yêu cầu bất ngờ, Lisa vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn cười tươi.
Jennie cũng cười, mấy người diễn thử trước đều diễn cảnh số ba, biên kịch đã cho Lisa một ngoại lệ.
Cho thấy Lisa cũng là một ngoại lệ.
Lisa không đáp, cô giơ tay lên, ngón tay uốn cong cong như đang cầm một chén rượu trong tay.
Cô không phải dân học múa chính quy nhưng vì đòi hỏi của một bộ phim trước đây, cô đã từng tự học thêm múa cột.
Múa cột không thể sử dụng được trong phim có bối cảnh dân quốc nhưng nó có thể giúp tay chân người học trở nên mềm mại tuyệt vời... tựu chung lại, từ xoay thắt lưng tới hất chân, nhún người đều có thể làm tốt thừa sức.
Lisa ngẫu hứng múa một đoạn, tập trung nhìn vào chén rượu tưởng tượng trong tay, ánh mắt sóng sánh, trường bào rộng, bất giác làm người ta cảm nhận được sự quyến rũ tới vô cùng.
Múa xong, cô tiến lên, dáng đi uyển chuyển, đưa chén rượu lên nói với không khí: "Đại nhân, Soyoung kính ngài."
Biên kịch là một người đàn ông tuổi ngoại tứ tuần, đeo kính đen, bụng bia lồ lộ, ông ta nhìn Lisa bằng ánh mắt vô cùng hài lòng: "Tốt tốt. Mỹ nhân là thế nào? Tay nhỏ, eo mềm, mắt sóng sánh. Không hổ là người đạo diễn Kim vừa ý."
Jennie cười: "Đại biên kịch chớ nói như vậy, người không biết lại tưởng tôi mở cửa sau cho cô ấy thì sao?"
"Haha, được đấy, cô về chờ thông báo đi nhé." Ông ta tươi cười ngồi xuống. Lisa tinh mắt nhìn thấy rõ trong quyển sổ ông ấy đang cầm có đánh một dấu khoanh tròn.
Lisa cột tóc lên, ra khỏi phòng thử vai. Jisoo thấy cô ra liền lại đón, không hỏi xem cô thể hiện thế nào mà làm luôn một câu: "Tối nay ăn gì?"
Lisa lắc đầu: "Chị với Sana đi ăn đi, em chờ lát nữa đi với đạo diễn Kim."
Jisoo: "Ừ, được."
Hai người đi trước, Lisa tìm một góc để ngồi, đeo khẩu trang, chơi Game Kim Cương
Không biết ngồi chơi bao lâu, đã phá kỷ lục hai lần, mới nghe thấy tiếng Jennie gọi: "Sao còn ngồi ở đây?"
Lisa ngẩng đầu, đeo khẩu trang nên không thể thấy môi cô cười nhưng đôi mắt thì cong tít như vầng trăng non: "Mời cô ăn cơm ạ."
"Hối lộ đấy à?" Jennie năm nay đã bốn mươi ba, quanh năm lăn lộn ở khắp các nơi để quay phim, năm tháng in hằn dấu vết thời gian lên khuôn mặt, hơn nữa cô lại là người tiết kiệm, ăn mặc rất bình thường, đứng giữa đường, đố ai ngờ được đây chính là nữ chủ nhân của giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất ngàn vàng khó cầu.
"Vâng, đạo diễn Kim là người dễ hối lộ nhất mà em từng gặp đấy ạ, chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được rồi." Lisa cười tủm tỉm, kéo tay cô Kim, "Ăn gì đây ạ?"
Jennie nghiêm mặt đáp: "Chuyện này... không có chút món cay là không xong được đâu."
Hai người tới một quán chuyên đồ cay Truyền thống cực kỳ nổi tiếng ở vùng này. Nhà hàng này nhỏ, mặt tiền hẹp nhưng mùi vị ngon, bếp và chỗ khách ngồi chỉ cách nhau một tấm kính dày, có thể quan sát rõ quá trình nấu nướng, cũng sạch sẽ. Trước cửa quán lúc này đã có khá đông người, mỗi người tay cầm một tấm thẻ số thứ tự.
Lisa vừa vào thì gặp cảnh này, giờ đã hơn tám giờ, vậy mà vẫn còn đến trên sáu mươi bàn chờ xếp.
Jennie: "... Hay là đổi sang quán khác đi."
Nhân viên phục vụ chuyên gọi tên bỗng vác một cái loa to ra, nói đặc sệt tiếng địa phương: "Một phòng bao trống, có khách nào muốn vào không?"
Mọi người vội vàng la to: "Có có có!"
Có quá đông người, nhân viên phục vụ không biết giải quyết thế nào, đi vào trong một lúc, lúc ra cầm theo một ống thẻ: "Chủ quán yêu cầu phải dùng hết trên bốn trăm mới được vào ngồi phòng bao, ai rút trúng thì người đó vào, không lằng nhằng!"
Vừa tuyên bố một cái, đám người vốn ầm ầm liền tản đi khá nhiều, phần lớn mọi người ở đây đều chỉ đi tốp hai, tốp ba, mỗi một món khoảng ba mươi, bốn mươi đồng, phải ăn nhiều cỡ nào mới có thể tốn tới bốn trăm?
Năm phút sau, Lisa và Jennie thoải mái vào phòng bao ngồi.
Jennie bảo: "Lisa à, số đỏ đấy, hơn chục người mà em cũng rút trúng được."
Lisa cười: "Em mà, chuyện lớn thì không xong, ngay cả chuyện nhỏ này cũng không thuận thì còn biết sống thế nào ạ?"
"Này, nói linh tinh gì thế." Jennie cau mày, lập tức đổi giọng: "Đã có ý tưởng diễn vai này thế nào chưa?"
Lisa vui vẻ, trêu đùa: "Cho em đi cửa sau thật đấy ạ?"
"Cô có muốn mở cửa cũng không mở được. Đừng thấy nãy cô cũng ngồi trong đó mà tưởng, diễn viên của phim này, toàn bộ đều do biên kịch quyết định. Cô nói cũng vô ích."
Lisa ăn một miếng đậu phụ ma bà rồi tiếp lời: "Độc tài vậy cơ à? Phía đầu tư cũng chịu sao ạ?"
"Sao lại không chịu, em có biết kịch bản này có bao nhiêu công ty muốn giành không, theo cô biết, thì phải cỡ này," Jennie ra dấu bảy ngón tay, "lại còn đều là công ty lớn cả đấy."
"Kịch bản quả thực rất tốt..." Vậy nên Lisa vừa xem kịch bản xong liền chọn ngay nó, không cần phải nghĩ.
"Phim này nếu em mà được nhận thì giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất năm sau, không ai tranh nổi với em."
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh Ấy Là Của Tôi ( lizkook )
FanfictionLisa xuất thân là một người diễn viên cho nên cũng đã từng vào vai kẻ thứ ba, mụ phù thủy, phần đa các kiểu nhân vật nữ phụ xấu xa, trở thành một "ác nữ quốc dân" cũng hoàn toàn xứng đáng, tạo ra ấn tượng trong lòng người xem là diễn viên chuyên tr...