Chính văn 58.2:

2.7K 74 0
                                    

Bên kia Tống Linh đang cùng Quân Hiền Tề kính rượu. Khách gian không khí nặng nề, Lạc Khuynh Hoàng không quen nghe Liễu Viễn Chinh cùng Lạc Nguyên châm chọc khiêu khích, cũng chịu không nổi ánh nhìn chăm chú thường xuyên đến từ Quân Kiền Linh cùng Quân Hồng Phong, liền lấy cớ có chút khó chịu, ở xung quanh đi dạo một chút.

Lạc Khuynh Hoàng đối với cấu trúc phủ đệ thái tử cũng không quen thuộc, bất quá tùy ý đi một chút, liền đi tới bên hồ. Thời điểm nàng đến bên hồ đã có người ở đây.

Thân ảnh hồng nhạt nhìn vô cùng nhu nhược mảnh mai, cả người đều tràn ngập một cỗ nồng đậm sầu bi. Xem bóng dáng, dường như là Liễu Cẩm Tú.

Lạc Khuynh Hoàng mâu quang chợt lóe, Liễu Cẩm Tú sẽ không nghĩ quẫn, muốn nhảy hồ tự sát đi, nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền bản năng chạy tới một phen giữ chặt tay Liễu Cẩm Tú, vội la lên, "Thái tử phi cũng không nên làm chuyện điên rồ a!"

Liễu Cẩm Tú bị Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên kéo cánh tay, hoảng sợ, đợi thấy rõ dung mạo của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lướt qua một tia kinh diễm, nghi hoặc nói, "Khuynh Hoàng quận chúa?"

Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng nghi hoặc của Liễu Cẩm Tú, tựa hồ cũng không phải là trạng thái đang muốn tự sát, có chút ngượng ngùng cười cười, "Khuynh Hoàng mạo phạm ."

"Không ngại." Liễu Cẩm Tú mặt mày ôn nhu, lời nói là cực kì ôn nhu , nhưng bên trong con ngươi rõ ràng có chút kiên cường, nàng hướng về Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa cười nói, "Khuynh Hoàng quận chúa thật sự là một cô nương thiện lương. Khó trách. . ."

Liễu Cẩm Tú trong lời nói nói đến một nửa cũng là không có tiếp tục nói tiếp, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, mâu trung có bất đắc dĩ cùng tiếc hận. Lạc Khuynh Hoàng chính là cười.

Liễu Cẩm Tú thế nhưng nói nàng là cô nương thiện lương? ! Có lẽ lúc trước nàng là một cô nương thiện lương. Nhưng mà nay? ! Nàng đối phó Lạc Khuynh Quốc, Vương U Nhược không chút nào nương tay, đùa bỡn thủ đoạn, ngay cả thân sinh phụ thân đều tính kế đi vào. Nay nàng, còn có thể xưng được là thiện lương sao? !

Bất quá nàng không cần. Tái thế làm người, nàng đã sớm hiểu được, thiện lương không thể mang đến cho nàng cái gì, sẽ chỉ làm nàng lâm vào thống khổ, làm cho nàng bị người lợi dụng mà thôi!

"Thái tử phi quá khen. Khuynh Hoàng chẳng qua là vừa mới đi ngang qua, thấy thái tử phi một mình đứng ở bên hồ, nghĩ lầm thái tử phi muốn làm việc ngốc, thế này mới mạo phạm thái tử phi, mong rằng thái tử phi không lấy làm phiền lòng." Lạc Khuynh Hoàng ôn hòa có lễ nói.

Liễu Cẩm Tú nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lại cẩn thận nhìn Lạc Khuynh Hoàng một phen, thở dài nói, "Nếu là có thể, ta cũng muốn chết. Nhưng là vì Liễu gia, vì đứa con trong bụng, ta nhất định không thể làm như vậy ."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Cẩm Tú nói như vậy, không khỏi nhớ tới kiếp trước nàng ở hoàng cung gắng gượng sống tạm bợ 3 tháng, làm sao không phải là vì một hi vọng cuối cùng, hi vọng đứa nhỏ của mình sống sót. Nhưng Liễu Cẩm Tú so với nàng may mắn hơn, nàng ít nhất có thân nhân thiệt tình yêu thương nàng, có thế lực thừa tướng cho nàng chỗ dựa.

Nhưng là nàng đâu? ! Nàng cái gì cũng không có. Chịu nhục ba tháng, đổi lấy chính là đứa nhỏ bị giết hại, phụ thân cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con gái!

"Thái tử phi không cần chú ý. Lấy địa vị Liễu gia, Tống Linh mặc dù gả cho thái tử, cũng không thể dao động địa vị thái tử phi." Lạc Khuynh Hoàng thấy tình cảnh Liễu Cẩm Tú cùng nàng lúc trước có vài phần tương tự, không khỏi nổi lòng trắc ẩn, mở miệng khuyên nhủ.

Liễu Cẩm Tú khóe môi nở lên nụ cười châm chọc, gương mặt trắng bệch tiều tụy tăng thêm vài phần lạnh bạc, trong mắt ẩn ẩn có lệ ý, cười thảm nói, "Dao động không được địa vị thái tử phi, lại dao động được địa vị của ta trong lòng phu quân a."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Cẩm Tú nói, hiểu được ở trong lòng Liễu Cẩm Tú tất nhiên là yêu Quân Hiền Tề , đáng thương lại là một tên yêu cuồng dại nữ tử a. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi khuyên nhủ, "Thái tử phi cũng đừng quá đau buồn. Ta nghĩ thái tử cũng chỉ là nhất thời tham luyến Tống Linh mới mẻ, thời gian lâu, tất nhiên sẽ phát hiện thái tử phi tốt hơn."

Liễu Cẩm Tú cảm kích nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nói, "Đa tạ Khuynh Hoàng quận chúa khai đạo. Cẩm Tú đi ra đã một luc , chắc hẳn nên trở về yến hội rồi. Cẩm Tú mạn phép."

Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, nhìn thân mình tiêm nhược của Liễu Cẩm Tú biến mất. Tống Linh gả vào phủ thái tử phủ bất quá chỉ là mở đầu, về sau còn không biết sẽ phát sinh những chuyện tình gì, cũng không biết Liễu Cẩm Tú có thể ứng phó hay không.

" Hoàng nhi của ta từ khi nào lại đa sầu đa cảm như vậy?" Thanh âm tà mị tận xương vang lên, một cỗ hơi thở ấm áp đem toàn bộ thân mình Lạc Khuynh Hoàng bao vây, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, liền chìm vào đôi con ngươi thâm trầm tối tăm của Quân Khuynh Vũ.

"Huynh sao cũng tới nơi này ?" Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ.

"Này không phải là nhìn thấy Hoàng nhi một mình rời khỏi yến hội, sợ tâm tình Hoàng nhi không tốt, đặc biệt đến bồi Hoàng nhi thôi." Quân Khuynh Vũ làm bộ dáng làm nũng, rất là đáng yêu.

Lạc Khuynh Hoàng thấy bộ dáng của Quân Khuynh Vũ, cũng bị chọc cười , nàng khẽ cười, tiện đà lo lắng nói, "Huynh cùng ta đồng thời ly khai, chỉ sợ khiến người khác hoài nghi."

" khiến người khác hoài nghi thì sao." Quân Khuynh Vũ tự nhiên đáp, sau đó cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, còn thật sự nói, "Ta biết nàng không muốn để ta bị Quân Kiền Linh, Quân Hồng Phong coi là đối thủ quá sớm , nhưng ta không sợ, nếu ngay cả ngươi ta yêu cũng không thể yêu quang minh chính đại, ta sao có tư cách nói yêu nàng ? !"

Tay Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm lấy, cảm giác được lực đạo của Quân Khuynh Vũ, khóe môi nàng tràn đầy tươi cười hạnh phúc, nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, "Ta hiểu được tâm ý của huynh. Nhưng ta không muốn bởi vì ta mà liên lụy huynh, ta hy vọng tình yêu của ta có thể cho huynh lực lượng, mà không phải liên lụy huynh, huynh hiểu được?"

"Hoàng nhi ở bên người ta, đó là trợ lực lớn nhất." Quân Khuynh Vũ cười, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, "Chờ ta đem thiên hạ này tặng cho nàng làm sính lễ. Hoàng hậu của ta."

"Như vậy, ta liền chờ huynh cưới ta, hoàng thượng của ta." Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng tràn ngập tín nhiệm cùng tình yêu, cười yếu ớt.

"Người nào? !" Đôi mắt Quân Khuynh Vũ giống như hắc diệu thạch bắn ra một ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, đôi mắt sáng như đuốc bắn về phía núi giả bên cạnh.

Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy thanh âm của Quân Khuynh Vũ không khỏi cả kinh. Nàng học tập võ công cũng đã gần nửa năm . Nhĩ lực cũng không sai . Mặc dù không ít người có võ công cao hơn nàng, nàng cũng có thể nghe được , huống chi bên hồ cực kỳ im lặng, nghe được tiếng bước chân là càng đơn giản.

Đủ biết người tới võ công rất cao tuyệt, có thể làm cho nàng không hề hay biết, mà Quân Khuynh Vũ cũng là đã đợi người tiếp cận núi giả mới nghe được tiếng bước chân.

Theo mâu quang Quân Khuynh Vũ nhìn lại, Lạc Khuynh Hoàng thấy được một bóng dáng màu tím. Cao to ngọc lập, thần vận độc siêu. Cao cao thúc khởi tử ngọc quan, có một loại ý nhị cao quý mà tao nhã.

"Liễu công tử?" Lạc Khuynh Hoàng thấy được người tới, không khỏi có chút kỳ quái hỏi. Liễu Tư Triệt làm sao có thể xuất hiện ở trong này? ! Hắn mới vừa rồi có thể đã nghe được nàng cùng Quân Khuynh Vũ nói , nếu bị Liễu Tư Triệt phát hiện dã tâm của Quân Khuynh Vũ, tất nhiên sẽ ra tay ngăn cản, đến lúc đó thật là đại đại không ổn .

Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng trăm chuyển ngàn hồi, trên mặt cũng là bất động thanh sắc, trấn định tự nhiên nhìn Liễu Tư Triệt.

Bên trong con ngươi mênh mông sương mù của Liễu Tư Triệt hiện lên một chút thần sắc cực kì phức tạp, tao nhã nói, "Rảnh rỗi vô sự đến bên hồ đi dạo một chút, cũng không ngờ gặp Khuynh Hoàng tiểu thư cùng thất điện hạ."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Liễu Tư Triệt nói như thế, liền bình tĩnh tự nhiên đáp, "Thật không ngờ khéo như vậy, ta cũng vậy nhàn đến vô sự đi tới bên hồ, trùng hợp gặp thất điện hạ."

Quân Khuynh Vũ thần sắc hiện lên một tia bất đắc dĩ, tay áo lửa đỏ ở không trung vung lên độ cong, mở miệng nói, "Xảo ngộ với Hoàng nhi, bản điện thực vui vẻ."

Lạc Khuynh Hoàng lặng lẽ trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, lạnh nhạt nói, "Khuynh Hoàng đi ra đã lâu, sẽ không quấy rầy Liễu công tử , Khuynh Hoàng trước cáo từ ."

Liễu Tư Triệt có chút gật đầu, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa thanh nhã.

Quân Khuynh Vũ cũng nhún vai miễn cưỡng nói, "Bản điện cũng đi mệt mỏi, liền cùng Hoàng nhi trở về."

Liễu Tư Triệt nhìn theo Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng song song rời đi, tao nhã tự nhiên tiêu sái tới bờ hồ, cả người đứng ở trong gió, vân đạm phong khinh, giống nhnhư không phải người của thế gian này.

Quanh thân hắn tràn ngập một cỗ ưu thương, trong đôi mắt mông lung cũng hiện lên một chút đau khổ. Hắn cười tự giễu, đạm mạc nhìn phía trước.

Mới vừa rồi Liễu Cẩm Tú nói cho hắn ở bên hồ bính kiến Lạc Khuynh Hoàng, hắn lo lắng bên hồ ẩm ướt trơn trượt, sợ Lạc Khuynh Hoàng ở bên hồ có thể xảy ra chuyện gì, có lẽ cũng là ích kỷ muốn tái kiến nàng đi, hắn liền không chịu khống chế đến bên hồ.

Nhưng thời điểm đến bên hồ lại thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hai tay nắm chặt, hắn nhất thời thở không xong, bị Quân Khuynh Vũ phát hiện, tiếp theo liền đành phải hiện thân cùng bọn họ gặp mặt.

Nhìn bọn họ song song rời đi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng giống nhau bị cái gì đè nặng.

"Liễu Tư Triệt, ngươi đến tột cùng suy nghĩ cái gì?" Liễu Tư Triệt thản nhiên mở miệng, tràn ngập tự giễu.

Lạc Khuynh Hoàng vốn là nữ nhi của Lạc Nguyên. Hắn cùng nàng nguyên bản là không thể. Hắn cần gì lại nhiều lần phóng túng chính mình? !

Hôm nay hắn cũng đã thấy được. Người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng là Quân Khuynh Vũ. Điểm này hắn không phải đã sớm đoán được sao, chính là hắn vẫn không chịu tin tưởng, tận mắt nhìn thấy mới có thể hết hy vọng sao? !

Thật sự hết hy vọng sao. Lòng thật đau, nhưng là vì sao trước mắt vẫn là nụ cười của nàng. Hắn cùng nàng bất quá chỉ là vài lần nhân duyên, vì sao hình ảnh nụ cười của nàng lại quên đi không được.

"A!"

Liễu Tư Triệt một chưởng huy khởi, kích khởi trong hồ sóng to. Sóng to ngập trời, cơ hồ cao mấy trượng, đủ thấy Liễu Tư Triệt nội lực nông sâu.

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ còn chưa đi xa, Quân Khuynh Vũ chau mày, Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ nhíu mày, liền hỏi, "Làm sao vậy?"

"Ta giống như cảm giác được nội lực dao động rất mạnh." Quân Khuynh Vũ ngưng trọng nói, hắn vẫn chưa từng thử qua Liễu Tư Triệt, nhưng thật không ngờ, võ công của Liễu Tư Triệt cũng như thế cao, xem ra, đảng phái của Quân Hiền Tề thực lực không thể khinh thường.

Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói, cẩn thận cảm nhận,nghe được thanh âm nước hồ bị chấn khởi. Nàng không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa. Mới vừa rồi chỉ có Liễu Tư Triệt bên hồ, không nói đến Liễu Tư Triệt luôn luôn tự kiềm chế, không có khả năng kích khởi hồ nước, lại nói đến Liễu Tư Triệt hẳn là không có khả năng có nội lực cao thâm như vậy.

Nếu Liễu Tư Triệt có nội lực thâm hậu như vậy, lần trước hắn làm sao có thể không phát hiện Quân Kiền Linh từ một nơi bí mật gần đó đi theo bọn họ. Nếu là Liễu Tư Triệt phát hiện Quân Kiền Linh đi theo bọn họ, tất nhiên nhìn ra được dụng ý của Quân Kiền Linh, khi đó lại không có khả năng đỡ nàng, còn thân thiết hỏi nàng làm sao vậy.

Thực kỳ quái. Lạc Khuynh Hoàng tràn ngập nghi ngờ.

"Hoàng nhi cảm thấy không phải Liễu Tư Triệt?" Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng hồ nghi hỏi.

"Không sai. Thế nhân nói công tử Tư Triệt, mưu lược vô song, lại chưa từng đề cập hắn cũng biết võ công." Lạc Khuynh Hoàng nghi ngờ càng nồng đậm, đưa ra cái nhìn của nàng.

Quân Khuynh Vũ tươi cười, sườn mặt ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm mị hoặc, hắn trào phúng cười nói, "Ánh mắt thế nhân không thể tin. Thế nhân đều nói Quân Khuynh Vũ bất cần đời, không có chí lớn đâu, Hoàng nhi cảm thấy là như thế sao?"

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, trong mắt nổi lên xao động. Quân Khuynh Vũ nói không phải không có lý, lấy mưu lược của Liễu Tư Triệt, nếu muốn giấu giếm võ công của hắn, quả thực là dễ như trở bàn tay, thế nhân không biết hắn biết võ cũng không phải có cái gì kỳ quái.

Nếu Liễu Tư Triệt thật sự có võ công, như vậy sự tình lần trước giải thích thế nào . Chẳng lẽ hắn biết rõ nàng lợi dụng hắn, lại còn cố ý không lên tiếng, cam tâm bị lợi dụng? !

Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc Lạc Khuynh Hoàng, biết trong lòng Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên còn có nghi ngờ, liền mở miệng hỏi, Lạc Khuynh Hoàng liền đem sự tình lần trước nhất nhất nói cho Quân Khuynh Vũ.

Sau khi Quân Khuynh Vũ nghe xong, trong lòng không khỏi buồn bã. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Liễu Tư Triệt sợ là cũng đối Lạc Khuynh Hoàng động tâm. Bất quá bởi vì thân phận địa vị của Liễu Tư Triệt, vẫn khắc chế tình cảm của mình không dám biểu lộ ra, thế cho nên Lạc Khuynh Hoàng không phát hiện.

Đừng nhìn Lạc Khuynh Hoàng bình thường trí tuệ vô song, chuyện tình cảm, thực không thể nói thông minh. Ngay cả hắn đều có thể nhìn ra Liễu Tư Triệt đối với Lạc Khuynh Hoàng có ý tứ, Lạc Khuynh Hoàng chính mình lại hoàn toàn không biết. Việc hắn da mặt dày thổ lộ, thật ra là chuyện tất yếu .

" Huynh cười cái gì đâu?" Lạc Khuynh Hoàng đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện đã xảy ra, thấy Quân Khuynh Vũ một mình nở nụ cười, không khỏi có chút kỳ quái.

Quân Khuynh Vũ âm thầm cười trộm, bị Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên hỏi, liền đường đường chính chính nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cong môi nói, "Ta luôn luôn cười , Hoàng nhi không biết sao?"

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ chơi xấu thủ đoạn khiến cho không có cách nào, chỉ phải bất đắc dĩ nói, "Tốt lắm, ta về trước yến hội, một hồi huynh hãy trở về sau."

"Còn muốn tách ra đi, khiến cho chúng ta giống yêu đương vụng trộm." Quân Khuynh Vũ chu miệng, làm bộ dáng không vui giống như bộ dáng cô dâu nhỏ đáng thương hề hề bị ủy khuất.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ ra vẻ ủy khuất, không khỏi xem thường, nàng còn không phải là vì hắn sao, người này còn một bộ bị ủy khuất, thật sự là không có biện pháp.

Nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ cũng vui vẻ nở nụ cười, nói, "Tốt lắm, Hoàng nhi mau trở về đi, ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng."

Lạc Khuynh Hoàng trở lại yến hội, lập tức cảm giác được ánh mắt đánh giá đến từ Quân Kiền Linh. Quân Kiền Linh vừa ăn đồ ăn, vừa giống như vô tình nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.

Lúc Lạc Khuynh Hoàng mới rời khỏi, Quân Khuynh Vũ, Liễu Tư Triệt cũng đều tìm cớ rời đi. Cũng không biết Lạc Khuynh Hoàng là thật đi ra ngoài thông khí hay là đi ước hội với ai đó trong số hai người. Nếu là đi ước hội , như vậy lại là cùng ai? ! Rốt cuộc Lạc Khuynh Hoàng có hay không có người trong lòng, mà người trong lòng của nàng là ai ? !

Quân Kiền Linh nhíu mày nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống, chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn. Lấy tình thế hiện nay, thừa tướng đối thái tử dĩ nhiên sinh ra hiềm khích, nếu là hắn đoán đúng, Quân Hồng Phong gần nhất sẽ động thủ, một khi Quân Hồng Phong động thủ, thái tử vị của Quân Hiền Tề tất nhiên sẽ bị dao động, chỉ cần hắn âm thầm động tay động chân, như vậy là có thể lật đổ Quân Hiền Tề.

Đến lúc đó Quân Vũ Thần tất nhiên một lần nữa chọn lựa thái tử, nếu là hắn có thể cưới Lạc Khuynh Hoàng, chẳng những có thể được Lạc Nguyên ủng hộ, còn có thể được Quân Vũ Thần yêu thích, trọng yếu hơn là, Lạc Khuynh Hoàng cũng xác thực hấp dẫn hắn, hắn giống như quả thật có chút thích Lạc Khuynh Hoàng, như vậy chẳng phải là làm một được ba? !

Nghĩ đến đây, thần sắc Quân Kiền Linh hiện lên quang mang kiên định. Mặc kệ thế nào, hắn đều nhất định phải lấy được Lạc Khuynh Hoàng! Muốn được Lạc Khuynh Hoàng, còn phải trước từ Lạc Nguyên mà xuống tay, hắn thấy bộ dáng của Lạc Nguyên, rõ ràng cũng nguyện ý cùng hắn kết thân , từ đó, sự tình liền dễ làm hơn.

Chính là tâm ý của Lạc Khuynh Hoàng hắn vẫn không thể nắm chắc, xem ra phải đi gặp Lạc Khuynh Thành, để cho Lạc Khuynh Thành hảo hảo giúp hắn tìm hiểu Lạc Khuynh Hoàng.

Cảm giác được Quân Kiền Linh đánh giá, Lạc Khuynh Hoàng không kiên nhẫn nhăn nhó, giơ lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Khuynh Hoàng đây là làm sao vậy, đi ra ngoài trở về lại uống rượu giải sầu ? Nữ nhi gia mà uống rượu như vậy, thật là không tốt ." Mắt sắc của Vương U Nhược thấy được Lạc Khuynh Hoàng uống rượu, liền châm chọc nói.

Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng đang không kiên nhẫn, Vương U Nhược lại ở phía sau đụng nàng, nàng không khỏi nhíu mày, câu môi nói, "Hôm nay thái tử đại hôn, Khuynh Hoàng bất quá dính không khí vui mừng uống cạn một ly, Nhị di nương lại nói Khuynh Hoàng là uống rượu giải sầu, lời này nếu để thái tử nghe thấy, chỉ sợ có chút không tốt đi?"

Vương U Nhược bị Lạc Khuynh Hoàng nói, sắc mặt trắng bệch, đang muốn phản bác, lại nghe Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục nói, "Còn nữa, phụ thân thường nói, nữ tử cũng có hào khí của nữ tử, uống rượu cũng không có sai, di nương lại nói Khuynh Hoàng không nên uống rượu, không phải là nghi ngờ phụ thân?"

"Ta. . . Lão gia. . ." Vương U Nhược hung hăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nha đầu kia mồm miệng từ khi nào trở nên lanh lợi như thế, nói cho nàng hoàn toàn không đường phản bác.

Lạc Nguyên trải qua một loạt sự tình, vốn là đối Vương U Nhược tâm sinh bất mãn, lại thêm hắn cũng cần dựa vào Lạc Khuynh Hoàng, liền lạnh lùng nhìn Vương U Nhược một cái nói, "Câm miệng! Đừng để ta mất kiên nhẫn!"

Vương U Nhược bị Lạc Nguyên quát lớn, cũng đành phải im miệng.

Liễu Viễn Chinh cũng là vuốt râu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên thâm sắc, hàm chứa nhiều thâm ý.

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now