Chính văn 70.2:

1.9K 53 1
                                    


Ánh mắt của Quân Kiền Linh cùng Âu Dương Triệt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Con ngươi của Quân Kiền Linh có chút đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng. Đây là nữ tử làm hắn động tâm, lần lượt giẫm lên tâm tư của hắn, nay nàng là muốn gả cho Lăng Cảnh Lan sao ? ! Không có khả năng. Chính mắt hắn gặp qua cảnh tượng nàng cùng một chỗ với Quân Khuynh Vũ, ăn ý như vậy, xứng đôi như vậy, giống như trong thiên địa không có sức mạnh gì có thể đem bọn họ tách ra, làm sao Lạc Khuynh Hoàng có thể gả cho Lăng Cảnh Lan đây? !

Nhưng là nàng trấn định tự nhiên như thế, trong tay đến tột cùng có nhược điểm gì? !

Bên trong con ngươi không gợn sóng sợ hãi của Âu Dương Triệt cũng hiện lên một tia nghi hoặc, tựa hồ cũng nhìn không thấu dụng ý của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ là vẫn duy trì ý cười bất cần đời như trước, nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt nhưng cứng cỏi của Lạc Khuynh Hoàng.

Toàn bộ thân thể của Quân Khuynh Vũ tà tà dựa vào ở trên ghế, y phục lửa đỏ càng làm tôn lên vẻ đẹp tuấn mỹ không ai sánh bằng, tà mị vô song,con ngươi như mặc ngọc của hắn mang theo sủng nịnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi vẫn như trước hơi giơ lên, thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên, không có chút lo lắng nào.

Chỉ là xương ngón tay của hắn có chút trắng bệch, vẫn là tiết lộ tâm trạng của hắn giờ phút này.

Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng tuyệt đối sẽ không gả cho Lăng Cảnh Lan, hắn cũng tin tưởng Lạc Khuynh Hoàng làm như vậy, nhất định là có nắm chắc. Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được, có cái gì có thể làm Lăng Cảnh Lan buông tay.

Phải biết rằng, nhiều ánh mắt của mọi người dõi theo như vậy, Lăng Cảnh Lan nếu là buông tha cầu hôn với Lạc Khuynh Hoàng, mất đi không chỉ là cơ hội có thể lấy Lạc Khuynh Hoàng, còn có thể bị người thóa mạ, nếu cảm tình của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng đều là giả, nghe xong một câu của Lạc Khuynh Hoàng, liền lùi bước buông tha cho. Nhưng đối thanh danh của Lăng Cảnh Lan sẽ hết sức bất lợi.

Thời điểm này mọi người thần sắc đều khác nhau, bên trong con ngươi của Lăng Cảnh Lan cũng là đột nhiên nở rộ ra hào quang, ánh mắt hắn mang theo nhiều điểm ánh sáng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ là hoan hô nhảy nhót nói, "Nàng nói!"

Lạc Khuynh Hoàng đi bước một đến gần Lăng Cảnh Lan, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được nói, "Lăng thái tử còn nợ Khuynh Hoàng một chuyện, nói vậy Lăng thái tử vẫn còn nhớ rõ."

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng còn lộ ý cười như có như không, con ngươi đen như mực cũng mới nhu hòa đi không ít, người ngoài thoạt nhìn, chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng đang nỉ non nói nhỏ nhẹ với Lăng Cảnh Lan, nhưng là thân mình Lăng Cảnh Lan đã cứng lại rồi, hắn gắt gao mím môi, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Hắn chưa từng cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng có một khắc ý cười dịu dàng nhưng lại lạnh băng như vậy, hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Lạc Khuynh Hoàng từng chữ một vang lên ở bên tai hắn, hắn là không muốn nghe, nhưng lại nghe được rành mạch như vậy, "Yêu cầu này chính là, không cần lấy ta."

Lăng Cảnh Lan nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dần dần hiện ra ý cười chua sót, cái loại chua sót này từng chút một thâm nhập vào tận tâm.Nguyên tưởng rằng hắn sẽ có cơ hội, lại không biết rằng hắn mới là người bị từ chối thẳng thắn nhất.

Lúc trước đồng ý với nàng một điều kiện, chỉ là muốn cùng nàng có nhiều liên hệ một chút. Nhưng là, lại thật không ngờ, chính điều kiện này, đem khả năng nàng cùng hắn phát sinh một chút liên hệ đều chặt đứt tận gốc.

"Khuynh Hoàng, tâm của ngươi, thật tàn nhẫn như vậy sao?" Lăng Cảnh Lan chua sót nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ý cười nơi khóe môi cũng mang theo vài phần thê lương, hắn bướng bỉnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ muốn tìm được trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng dù chỉ một chút động dung.

Đáng tiếc là, thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng không có chút biến hóa nào, tươi cười của nàng như trước hoàn toàn kín kẽ, từng chữ nói ra, so đao kiếm còn làm cho tâm của Lăng Cảnh Lan càng thêm đau đớn hơn, "Tâm của ta chỉ đối với hắn mở ra. Đối những người khác, ta không có tâm, tại sao lại tàn nhẫn?"

Lăng Cảnh Lan nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mím môi cười khổ.

Giờ khắc này, hắn tình nguyện thời điểm bị đuổi giết kia hắn chưa từng gặp nàng. Nếu không gặp nàng, sẽ không bởi vì sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cơ trí của nàng, khí chất của nàng mà nhớ mãi không quên.

Giờ khắc này, hắn tình nguyện hắn không bức nàng phải xác nhận thân phận Lạc Khuynh Hoàng. Nếu như chưa từng biết được, sẽ không sẽ có điên cuồng theo đuổi như vậy.

Giờ này, khắc này, hối hận nhất, đó chính là đáp ứng nàng yêu cầu kia. Nếu như chưa từng nhận lời, như vậy giờ phút này nàng có lẽ sẽ trở thành thái tử phi của hắn.Mặc dù hắn biết nàng sẽ không nguyện ý, nhưng ít nhất hắn sẽ không bị động vô lực nhìn nàng rời đi hắn như vậy, không có một chút liên hệ nào.

Bốn phía mọi người đều nhìn thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng cùng Lăng Cảnh Lan. Bọn họ chỉ nhìn thấy trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng lộ ý cười khéo léo thanh nhã, mà thân hình của Lăng Cảnh Lan cũng là đứng thẳng bất động, dường như ý cười nơi khóe môi có chút chua xót.

"Cảnh Lan không xứng với Khuynh Hoàng quận chúa." Lăng Cảnh Lan thu hồi ý cười chua xót trên khóe môi, nhìn Quân Vũ Thần, thản nhiên nói một câu, liền lập tức trở về chỗ ngồi của chính mình.

Không ai có thể nhìn ra một chút thần sắc nào trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Cảnh Lan.Mọi người đều đoán mới vừa rồi rốt cuộc là Lạc Khuynh Hoàng nói gì đó cùng Lăng Cảnh Lan, mà lại làm cho Lăng Cảnh Lan từ bỏ.

Ánh mắt mọi người hướng về Lạc Khuynh Hoàng mang theo hơn vài phần đánh giá, mà con ngươi nhìn về phía Lăng Cảnh Lan cũng là hơn vài phần xem thường.

Trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu rõ. Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện người ngoài đều không nghe thấy, tự nhiên là nghĩ đến nàng nói chuyện gì đó ái muội cho Lăng Cảnh Lan biết, Lăng Cảnh Lan ghét bỏ nàng, cho nên đã từ bỏ.

Nàng muốn chính là hiệu quả như vậy.

Cho dù bị người khác nghi ngờ thì sao? ! Nàng muốn tất cả bọn họ đều chặt đứt ý định đối với nàng, Lăng Cảnh Lan đối với nàng tình thâm đến như vậy, ở trên điện cầu hôn, còn bởi vì nàng nói một câu liền từ bỏ, có thể thấy được những lời này sau lưng có cỡ nào ái muội.

Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, xương ngón tay trắng bệch dần dần nắm chặt. Trong mắt hắn hiện lên một tia đau tiếc, thân mình đứng thẳng lên, tay áo lửa đỏ trên người của hắn nhanh chóng giơ lên trên không trung, tạo thành một độ cong giống như liệt diễm, đi từng bước một, giống như huyết liên nở rộ, tà mị vô song.

"Phụ vương.Nhi thần hy vọng cưới Lạc Khuynh Hoàng làm thất hoàng tử phi. Cả đời này chỉ lấy một người là nàng.Vĩnh viễn, không rời bỏ !" Quân Khuynh Vũ đi tới bên người của Lạc Khuynh Hoàng, cường thế kéo Lạc Khuynh Hoàng qua, nắm chặt eo nhỏ của nàng, trong mắt tràn đầy kiên định.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt mang theo ba phần trách cứ bảy phần vui sướng. Nàng thật vất vả mới xử lý được ba người bọn họ, thậm chí lấy điều kiện Lăng Cảnh Lan nợ nàng cũng đều dùng rồi, chính là không hy vọng Quân Khuynh Vũ chính diện chống lại bọn họ, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng vào đúng thời khắc này Quân Khuynh Vũ lại xông ra!

Quân Khuynh Vũ nhìn ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng thì đã hiểu, mở miệng nói, "Nàng không để ý người ta nhìn nàng như thế nào, nhưng ta để ý. Nữ nhân của ta, chịu không nổi ủy khuất như vậy! Nàng là nữ tử tốt nhất thiên hạ này, là bọn hắn không xứng lấy nàng, mà không phải nàng cho bọn họ không dám lấy nàng!"

Lạc Khuynh Hoàng nghe lời nói bá đạo cường thế của Quân Khuynh Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp . Nàng chịu tất cả ủy khuất, có hắn là người đau lòng cùng thương tiếc, có hắn để ý, tất cả cũng sẽ trở nên không tính là cái gì .

Ở trong lòng nàng, người khác nhìn nàng như thế nào, nàng thật sự không quan tâm.

"Khuynh Vũ, con muốn cưới Khuynh Hoàng?" trong giọng nói của Quân Vũ Thần có phần do dự. Nguyên bản Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ cũng là cực kì vừa lòng hắn. Thứ nhất, có thể mang đến thế lực của đại tướng quân cho Quân Khuynh Vũ, thứ hai, Lạc Khuynh Hoàng vốn cũng là một nữ tử vô song, rất xứng đôi với Quân Khuynh Vũ.

Nhưng là giờ phút này, hắn cũng không nghĩ như vậy .

Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên rõ ràng bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu lúc này Quân Khuynh Vũ cưới Lạc Khuynh Hoàng cũng không phải lấy được binh quyền Lạc Nguyên, ngược lại sẽ trở thành mục tiên công kích của các hoàng tử khác. Mà mới vừa rồi không biết Lạc Khuynh Hoàng cùng với Lăng Cảnh Lan nói gì đó, nhưng lại làm cho Lăng Cảnh Lan mạo hiểm bị người khác xem thường cũng phải buông tha cho cho việc muốn lấy nàng!

Huống chi Quân Khuynh Vũ nói, cả đời chỉ lấy một người là Lạc Khuynh Hoàng! Vậy làm sao có thể. Hắn thật vất vả mới phát hiện ra tài năng của Quân Khuynh Vũ, biết những năm gần đây Quân Khuynh Vũ bất cần đời chẳng qua chỉ là giả trang, cho nên đã hạ quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, Quân Khuynh Vũ nếu phải làm hoàng đế, làm sao có thể chỉ lấy một người là Lạc Khuynh Hoàng được? !

"Phụ vương.Nhi thần muốn cưới nàng! Ở trong mắt nhi thần, nàng là nữ tử tốt nhất thiên hạ này. Mặc kệ người khác vì lý do gì mà buông tha cho Hoàng nhi, nhi thần đều cho là bọn họ có mắt mà không nhìn được vàng nạm ngọc!" Quân Khuynh Vũ từng chữ kiên định, thu hồi vẻ bất cần đời như trước, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn Quân Vũ Thần, trong ánh mắt mang theo tràn đầy bướng bỉnh cùng kiên quyết, từng chữ một nói, "Ở trong mắt nhi thần, thiên hạ cũng không bằng nàng!"

Một câu nói cuối cùng lại phá lệ vang dội.

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm vòng eo, trên eo truyền đến một cỗ đại lực, cơ hồ làm cho Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy đau, nhưng khóe môi của nàng cũng là dạng mở ý cười tuyệt mỹ vô song, tươi cười kia giống như hoa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp mà ấm áp, mang theo mảng lớn hoàng sắc, ấm áp vô cùng.

Trong mắt của Lạc Vân Chỉ hiện lên một tia vui mừng. Tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, làm ca ca, hắn ít nhiều cũng có thể hiểu được một chút.Nguyên bản còn lo lắng Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ, sợ là sẽ không hạnh phúc, nhưng nay nghe được những lời này của Quân Khuynh Vũ, hắn liền yên tâm.

Mặc kệ Quân Khuynh Vũ là thành tài cũng vậy, không nên thân cũng thế, phần thật tình này của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ hắn từ nay về sau, sẽ trợ giúp Quân Khuynh Vũ .

Liễu Tư Triệt ngồi ở vị trí không thấy được. Mới vừa rồi một loạt biến cố kia rốt cục cũng làm vẻ mặt không chút sứt mẻ kia có một tia khe hở, trong đôi mắt đen như mực xuất hiện cảm xúc xao động phức tạp. Tựa hồ có vui mừng, có chúc phúc, lại tựa hồ mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần chua xót, vài phần phiền muộn.

Con ngươi che sương mù của hắn thản nhiên nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, lạnh nhạt giống như không tồn tại, nhưng là không hề chớp mắt nhìn, ngón tay gắt gao nắm chặt, xương ngón tay trắng bệch, móng tay vô ý thức khảm vào lòng bàn tay, mà hắn giống như không cảm giác được đau đớn, trên mặt còn mang theo ý cười ôn nhã không chút sứt mẻ.

Quân Vũ Thần phản ứng cũng rất kịch liệt, thân hình của hắn khống chế không được mà đứng lên, không thể tin nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, "Khuynh Vũ, con thật nghĩ như vậy sao?"

"Phụ vương chẳng lẽ cảm thấy nhi thần đang nói đùa sao?"Lông mày của Quân Khuynh Vũ khẽ nhíu, tay ở bên người Lạc Khuynh Hoàng có chút buông lỏng, cả người lại giống nhau khôi phục bộ dáng bất cần đời, nhưng là ánh mắt của hắn vẫn là nghiêm túc như vậy.

Quân Vũ Thần nhìn trong mắt Quân Khuynh Vũ là nghiêm túc, lại đem ánh mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Thôi thôi. Mặc dù thế cục không thích hợp thì như thế nào? !

Hai người bọn họ, một người là con của nữ tử mà hắn chân thành yêu thương, một người là nữ nhi của tỷ tỷ mà hắn kính yêu nhất, hắn như thế nào nhẫn tâm dùng hoàng quyền cướp đoạt tình yêu bọn họ đâu? !

"Tốt! Một khi đã như vậy, trẫm liền tứ hôn, đem đích nữ của đại tướng quân, Khuynh Hoàng quận chúa gả cho thất hoàng tử, Quân Khuynh Vũ !" Quân Vũ Thần quét mắt nhìn mọi người ở đây, liếc mắt một cái nói.

Ý cười nơi khóe môi của Lạc Khuynh Hoàng không giảm, nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt trách cứ sớm đã biến mất. Nếu hắn lựa chọn con đường này, như vậy nàng liền cùng hắn.Ngay cả kế tiếp gặp càng nhiều phiền toái thì như thế nào? Chỉ cần hắn ở cạnh nàng, nàng liền không có gì sợ hãi .

Quân Khuynh Vũ cũng là ôm lấy ý cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Từ nay về sau Lạc Khuynh Hoàng chính là thê tử sắp cưới của hắn, từ nay về sau, hắn không cho phép nam nhân nào lại động tâm tư lên Lạc Khuynh Hoàng!

Ánh mắt Âu Dương Triệt hiện lên một đạo hàn quang, cũng là bất động thanh sắc ngồi tại vị trí.Trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia ghen ghét, cũng là đầy dục vọng. Lăng Cảnh Lan cũng là cười khổ bất đắc dĩ, hắn nghĩ đến hắn chỉ kém một chút, lại không biết rằng, trước khi sớm nhận thức Lạc Khuynh Hoàng, hắn đã không có cơ hội, bởi vì lòng của nàng, dành cho Quân Khuynh Vũ a!

Thần sắc Liễu Tư Triệt chưa từng có bao nhiêu dao động lớn, chính là ngón tay như trước gắt gao nắm chặt .Tứ hôn sao. Nàng rốt cục là muốn gả cho Quân Khuynh Vũ .

Kỳ thật không có gì không tốt .Quân Khuynh Vũ sẽ chăm sóc tốt nàng, không phải sao?Quân Khuynh Vũ yêu nàng so với hắn càng phóng túng, so với hắn càng chân thành tha thiết, so với hắn càng tự do hơn. Hắn bị người của gia tộc, bị thân tình trói buộc, căn bản là không có tư cách đi yêu Lạc Khuynh Hoàng, cần gì phải sầu não, lại có tư cách gì mà ghen tị?

So với việc các đương sự phản ứng, quan viên cùng với quan viên tử nữ ở đây phản ứng cũng là càng thêm kịch liệt. Bọn họ trong mắt đều có khiếp sợ, không rõ ràng rằng đang là cục diện ba người cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng, như thế nào trong giây lát lúc đó liền biến thành Lạc Khuynh Hoàng tứ hôn gả cho Quân Khuynh Vũ vậy? !

Bè cánh của thái tử cùng tam hoàng tử cũng đều là vô cùng sốt ruột nhìn Lạc Nguyên.

Bọn họ cũng đều biết, cuối cùng muốn đoạt được cái đế vị kia, binh quyền ắt không thể thiếu.Thái độ của Lạc Nguyên đối với bọn họ mà nói là thập phần trọng yếu, nay Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ, không thể nghi ngờ Quân Vũ Thần là cố tình nghiêng binh tướng, quyền lực về phía Quân Khuynh Vũ.

Trong tay Quân Khuynh Vũ nay đã sở hữu binh quyền ở kinh thành, nếu lại thêm binh quyền trong tay Lạc Nguyên nữa, chỉ sợ sẽ không người có thể áp chế được binh lực của Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ đương nhiên chú ý tới sự đánh giá hắn từ bốn phương tám hướng. Khóe môi hắn ôm lấy ý cười khinh thường, con ngươi thăm thẳm hiện ra khí phách bễ nghễ thiên hạ, quét mắt một vòng, một lần nữa lại thay ý cười bất cần đời, đi từng bước tiêu sái trở lại vị trí của chính mình.

Nhưng mọi người rõ ràng cảm thấy Quân Khuynh Vũ không giống như vậy. Trên mặt hắn tuy rằng còn lộ ý cười tà mị, nhưng ý cười kia rõ ràng lại có vài phần bí hiểm. Bên trong con ngươi cửa hắn như trước vẫn là vẻ trêu tức bất cần đời, chính là trong trêu tức này rõ ràng còn có thêm vài phần khí phách quân lâm thiên hạ.

Lạc Khuynh Hoàng cũng điềm nhiên về vị trí của mình, đương nhiên là cũng không thiếu những ánh mắt dừng lại ở trên người Lạc Khuynh Hoàng.Trải qua hôm nay làm ầm ĩ như vậy, nói vậy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đã muốn nổi tiếng toàn bộ Cẩm quốc, thậm chí là tiêu điểm của thiên hạ tam quốc.

"Ha ha, Khuynh Hoàng muội muội thật đúng là vô cùng nở mày nở mặt a!" Lạc Khuynh Quốc thình lình ở sau lưng của Lạc Khuynh Hoàng mở miệng, từ sau khi Lạc Khuynh Hoàng trừng trị Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Quốc đã rất lâu chưa từng mở miệng nói chuyện cùng Lạc Khuynh Hoàng, giờ phút này bộ dáng nàng nói chuyện rõ ràng là ghen ghét Lạc Khuynh Hoàng thấu xương, ánh mắt kia giống như muốn xé rách Lạc Khuynh Hoàng vậy.

Lạc Khuynh Hoàng mày hơi nhíu, đã thấy Lạc Nguyên cũng đem ánh mắt chuyển dời đến trên mặt của nàng, đem ánh mắt thấm thúy cùng dày đặc lạnh lẽo đến tận tâm nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mặc dù Lạc Nguyên che dấu rất tốt, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn bắt được sát ý trong nháy mắt kia.

Bởi vì nàng không nghe theo hắn an bài, không muốn gả cho Quân Kiền Linh, phá hủy kế hoạch của hắn, Lạc Nguyên liền động sát tâm với của nàng sao? A, đây là cái gọi là cha và con gái tình thâm. May mà nàng sớm đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lạc Nguyên, nếu không, giờ này ngày này, kêu nàng như thế nào sống được? 

Vương U Nhược ngồi bên cạnh Lạc Nguyên, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cũng là cực kỳ oán độc.Chưa từng dự đoán được thế nhưng có nhiều người như vậy cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng, mà Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng lại gả cho Quân Khuynh Vũ.

Nàng tự nhiên không phải đứa ngốc. Quân Khuynh Vũ rốt cuộc có phải hay không bất cần đời, không có tâm với đế vương, đến giờ này ngày này, nàng cũng đã nhìn thấy rành mạch .

Chính là phụ thân của nàng về phe Quân Kiền Linh.Nàng thật vất vả mới thuyết phục được Lạc Nguyên cùng Quân Kiền Linh hợp tác, nhưng Lạc Khuynh Hoàng nếu gả cho Quân Khuynh Vũ, việc này chỉ sợ sẽ có biến cố !

Vì vậy, kế hoạch bây giờ, chính là trừ bỏ Lạc Khuynh Hoàng!

Trong mắt Vương U Nhược hiện lên một tia oán độc cùng sát khí. Chỉ cần giết Lạc Khuynh Hoàng, sẽ không có ai tranh đoạt được địa vị của nàng ở Lạc gia, Lạc Nguyên cũng không có lựa chọn nào khác là cùng với Quân Kiền Linh hợp tác, hiển nhiên vương gia càng thêm dựa vào thế lực của bọn họ, cho đến lúc này, nàng muốn trở thành chính thất, còn không phải là chuyện dễ dàng sao.

Nghĩ đến đây, khóe môi Vương U Nhược hiện ra ý cười lạnh như băng mà oán độc. Lúc trước nàng không muốn mạo hiểm giết Lạc Khuynh Hoàng, là vì nàng sợ hãi một khi phát sinh chuyện này sẽ vạn kiếp bất phục! Nhưng nay lại bất đồng với ngày xưa, nếu nàng lại một mực ẩn nhẫn, chỉ sợ ngay cả địa vị thiếp thất cũng không bảo đảm được !

Lạc Khuynh Hoàng vẫn bức nàng, còn làm hại nữ nhi bảo bối của nàng phải gả cho mã phu, phần khẩu khí này, nàng như thế nào có thể nhịn được!

Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên chú ý tới ánh mắt oán độc của Vương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, khóe môi của nàng tràn đầy ý cười lạnh như băng. Mới an phận một đoạn thời gian ngắn, các nàng đã lại động tâm tư muốn hại nàng sao? !

Tốt. Thật ra muốn nhìn xem các nàng có thể đùa giỡn ra cái dạng thủ đoạn gì. Đến lúc đó ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng không trách được Lạc Khuynh Hoàng nàng!

"Khuynh Hoàng, không có việc gì , còn có ca ca ở đây." Tiếng nói ôn hòa của Lạc Vân Chỉ vang lên bên tai Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nâng lên đôi mắt, nhìn thấy Lạc Vân Chỉ ôn hòa nhìn nàng, vẫn là bề ngoài tuấn lãng như trước, vẫn là ý cười trong sáng như trước, vẫn là biểu tình quan tâm nàng như trước.

Mặc kệ khi nào thì, ca ca luôn bồi ở bên cạnh nàng. Thượng nhất thế ở thời điểm nàng tuyệt vọng, chỉ có ca ca luôn luôn bên cạnh nàng, cuối cùng vì nàng rơi xuống kết cục lăng trì xử tử , kiếp này, nàng nhất định sẽ không lại làm cho ca ca đã bị thương tổn !

"Ân, Khuynh Hoàng biết."Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, trong mắt hiện ra một cỗ lệ mang, nói với Lạc Vân Chỉ, "Ca ca, Khuynh Hoàng không phải tiểu cô nương.Có một số việc, Khuynh Hoàng có thể ứng phó được, ca ca không cần thay Khuynh Hoàng lo lắng. Tỷ như hai nữ nhân trong phủ đại tướng quân kia, Khuynh Hoàng còn không để vào mắt!"

Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng không biết là buồn hay vui. Thuở nhỏ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, giờ Lạc Khuynh Hoàng đã trưởng thành rồi, thật sự không cần hắn bảo hộ. Chỉ là trưởng thành như vậy không khỏi làm cho người ta trong lòng quá mức chua xót. Vì sao hắn mới rời đi chỉ một năm ngắn ngủi, Khuynh Hoàng liền từ đơn thuần thoải mái biến thành ẩn nhẫn cùng tâm tư kín đáo như bây giờ?

Chỉ là Lạc Vân Chỉ không biết, hắn nghĩ rằng là một năm, cũng là Lạc Khuynh Hoàng sống lại làm người, trải qua khổ sở bốn năm!

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now