Chính văn 68.2:

1.9K 49 0
                                    

"Thiết yến hôm nay là vì khoản đãi hai vị thái tử, ngươi một mực so cầm kỹ phân cao thấp cùng Khuynh Hoàng quận chúa, chẳng phải là mất hết cấp bậc lễ nghĩa sao?" Liễu Tâm Huệ dịu dàng nhu hòa nói với Quân Ngữ Yên.

Quân Ngữ Yên nghe Liễu Tâm Huệ nói như thế, cũng không dám nói thêm nữa. Tuy nói mẫu hậu luôn luôn ôn nhu với nàng, nhưng nàng cũng rất sợ mẫu hậu. Đơn giản bởi vì nàng đã từng thấy mẫu hậu làm sao đối phó với cung nhân và các vị tần phi, hoàn toàn bất đồng với hình tượng ôn hòa của mẫu hậu.

Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt di tới trên mặt Liễu Tâm Huệ. Chỉ thấy trên khuôn mặt trang dung tinh xảo của bà mang theo tươi cười không chê vào đâu được, quả nhiên là vô cùng dịu dàng phong độ.

Liễu Tâm Huệ có thể yên vị nhiều như vậy năm, tâm cơ cũng không hề đơn giản. Nguyên bản nàng cũng không muốn đấu cùng Liễu Tâm Huệ, nhưng Liễu Tâm Huệ là hung thủ hại chết mẫu phi của Quân Khuynh Vũ, vì vậy, nàng sẽ không dễ dàng buông tha Liễu Tâm Huệ.

Ánh mắt bất động thanh sắc lướt qua cây trâm trên đầu Liễu Tâm Huệ, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười lạnh lẽo. Thản nhiên về tới chỗ ngồi.

Trong sân lập tức lâm vào tĩnh mịch. Nghe xong một khúc Lạc Khuynh Hoàng tấu, làm sao còn có nữ tử nào dám tiến lên tấu tiếp, một đám đều sững sờ tại chỗ.

"Bản thái tử từ lâu đã nghe danh nữ tử Cẩm quốc đều là đa tài đa nghệ , hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không tầm thường a." Trong nghi mọi người lâm vào tĩnh mịch, thanh âm hơi ngả ngớn của Âu Dương Triệt vang lên, trong mắt hắn hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười yếu ớt, như là chưa từng nhìn thấy ánh mắt Âu Dương Triệt nghiền ngẫm, thản nhiên nói, "Cầm kỹ bất quá chỉ là một trong vô số những tài năng, các vị tiểu thư có phải còn có rất nhiều tài nghệ khác phải không?"

Tiếng nói vừa dứt, lập tức liền có tiểu thư quan gia rục rịch đứng lên. Có rất nhiều tiểu thư quan gia nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt mang theo hữu hảo cùng cảm kích.

Mới vừa nghe xong tiếng đàn của Lạc Khuynh Hoàng, các nàng đều quá mức khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy theo không kịp, đúng là không dám trở tiến lên. Nay được Lạc Khuynh Hoàng chỉ điểm, các nàng mới sáng tỏ.

Chỉ cần các nàng không biểu diễn đánh đàn, sẽ không đụng chạm tới Lạc Khuynh Hoàng, tự nhiên cũng sẽ không bị đem ra so sánh. Như vậy, sẽ không cần lo lắng mình kém quá xa, tự biết xấu hổ.

Rất nhiều nữ tử đều lên đài biểu diễn, tài nghệ quả thật là nhiều mặt. Bất quá là ca múa chiếm đa số.

"Thần nữ Nạp Lan Lâm, cả gan mượn giấy và bút mực dùng một chút." Tiếng nói thanh thúy, không tính được có bao nhiêu dễ nghe, nhưng rất là thoải mái.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Nạp Lan Lâm một cái, rồi nghiêng mặt nhìn Lạc Vân Chỉ đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy một đôi con ngươi của Lạc Vân Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Lâm, trong mắt hiện lên vài phần tán thưởng, vài phần tình cảm.

"Tẩu tử tương lai muốn phô diễn tài nghệ a. Muội phải hảo hảo nhìn xem." Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút ý cười bỡn cợt, thấp giọng nói bên tai Lạc Vân Chỉ.

Hai má trắng nõn của Lạc Vân Chỉ lập tức nhiễm một vệt đỏ ửng khả nghi, có tật giật mình phản bác nói, "Ta thấy muội gần đây càng ngày càng không có quy củ rồi."

Lạc Khuynh Hoàng thè lưỡi, trong mắt mang theo vài phần bướng bỉnh, đối Lạc Vân Chỉ cười nói, "Kia cũng là do ca ca ban cho a."

Lạc Vân Chỉ nhìn bộ dáng bướng bỉnh giảo hoạt của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ biết bất đắc dĩ nở nụ cười. Ai bảo đây là muội muội thương yêu của hắn, không muốn để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào đây.

Lăng Cảnh Lan ngồi cách đó không xa nhẹ nhíu mày. Hắn nghĩ nữ tử như Lạc Khuynh Hoàng sẽ không có bộ dáng trẻ con như vậy, nhưng nhìn nàng đối với Lạc Vân Chỉ nghịch ngợm le lưỡi, hắn lại có chút ghen tị với Lạc Vân Chỉ.

Vì sao hắn ta có thể làm cho Lạc Khuynh Hoàng dỡ xuống lớp ngụy trang, ngoạn nháo như trẻ con vậy?!

Mày hung hăng nhíu lại, thêm một ly rượu vào bụng. Lăng Cảnh Lan không ngừng nhắc nhở chính mình, người hắn thích là nữ tử ngày đó cứu hắn, chứ không phải Lạc Khuynh Hoàng. Không cần lại nhìn nàng! Không được lại nhìn nàng!

Ánh mắt Âu Dương Triệt cũng như vô tình lướt qua hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một chút kinh dị, lập tức bị đôi mắt đen như mực ẩn đi.

Chỉ qua một lát, Nạp Lan Lâm đã buông bút xuống. Một vị thái giám liền đem họa đồ của Nạp Lan Lâm triển lãm cho mọi người.

Lạc Khuynh Hoàng ngưng mắt nhìn lại. Hoạ đồ của Nạp Lan Lâm chính là một bức chân dung.

Ít ỏi vài nét bút phác nên hình tượng một tướng quân bách chiến bách thắng. Áo giáp nặng trĩu che lấp bộ dạng tướng quân. Chỉ có thể nhìn thấy một người, một ngựa.

Không thể không nói, họa kỹ của Nạp Lan Lâm cực kì cao siêu, chỉ cần vài nét bút, đã có thể họa nên một tướng quân bách chiến bách thắng sinh động như thế. Thậm chí ngay cả bề ngoài cũng không hề tinh tế, đã toát ra một cỗ khí thế không thể nói nên lời.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tươi cười vui mừng. Tẩu tử tương lai của nàng không chỉ có tài hoa hơn người, trí tuệ rộng lớn, đối ca ca lại một mảnh tình thâm nha, thông qua bức tướng quân đồ này, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng nàng lại nhìn xem rõ ràng, không phải chính là ca ca Lạc Vân Chỉ của nàng sao?!

"Nạp Lan tiểu thư thật sự là một tay hảo họa a." một tiếng nói hơi trẻ con vang lên.

Lạc Khuynh Hoàng theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở cuối chỗ ngồi của các vị hoàng tử là một tiểu nam hài mặc thâm tử sắc cẩm bào. Nam hài kia bất quá trên dưới mười hai tuổi, ánh mắt lại hiện ra một cỗ quý khí.

Nam hài nhìn Nạp Lan Lâm, không chút tiếc rẻ lời khen nói.

"Đa tạ thập tam hoàng tử khen ngợi." Nạp Lan Lâm nghe thấy lời khen của nam hài kia có chút sửng sốt, tiện đà thản nhiên hành lễ với thập tam hoàng tử Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa là con của Hinh phi nương nương Thủy Lan Hinh. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mẫu thân của hắn rất được sủng ái, tự nhiên cũng không có người dám khinh thường hắn.

Nhưng vẫn có người cố tình dám chỉ trích hắn. Này chỉ sợ là đồng ngôn vô kỵ*.

( *lời trẻ con không hề cố kỵ điều gì)

Chỉ nghe thanh âm của Liễu Cẩn Nguyệt vang lên, "Nạp Lan tỷ tỷ đừng để ý đến hắn! Hắn làm sao hiểu được thưởng họa!"

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng thiên chân khả ái của Liễu Cẩn Nguyệt, không khỏi mỉm cười. Nàng đã gặp qua Liễu Cẩn Nguyệt vài lần, là Liễu Tư Triệt và Liễu Cẩm Tú bảo hộ nàng thật tốt quá đi. Nàng vẫn là một bộ không sợ trời không sợ đất.

Lần đầu tiên Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng chế ngạo Quân Ngữ Yên trước mặt mọi người mặt.

Lần thứ hai Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng không hề cố kỵ chỉ trích Quân Hiền Tề nạp thiếp.

Lần thứ ba Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng. Nàng nói Quân Diệp Hoa căn bản không biết thưởng họa.

"Cẩn Nguyệt. Không được vô lễ." Tiếng nói ấm áp như gió xuân tháng ba, ôn nhuận như ngọc. Liễu Tư Triệt liếc mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái, ôn nhu ngăn cản nói.

"Liễu Cẩn Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!" Quân Diệp Hoa bị lời nói của Liễu Cẩn Nguyệt chọc cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, hổn hển quát Liễu Cẩn Nguyệt.

Liễu Cẩn Nguyệt bị Liễu Tư Triệt ngăn cản, tự nhiên không dám tiếp tục đối nghịch với Quân Diệp Hoa. Tránh ở phía sau Liễu Tư Triệt, Liễu Cẩn Nguyệt hướng về phía Quân Diệp Hoa làm một cái mặt quỷ.

Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt làm như thế, lại tức đến độ giơ chân.

"Cẩn Nguyệt không hiểu chuyện, thập tam hoàng tử đừng cùng nàng so đo." Liễu Tư Triệt tự nhiên chú ý tới động tác của Liễu Cẩn Nguyệt ở sau lưng hắn, có chút bất đắc dĩ kéo Liễu Cẩn Nguyệt đến trước người, sau đó ôn hòa thi lễ nói với Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa vốn đang muốn nói tiếp, đã thấy mẫu phi ngồi bên cạnh Quân Vũ Thần cho hắn một cái thần sắc cảnh cáo, đành phẫn nộ ngậm miệng lại, nhưng cũng không quên trừng mắt nhìn Liễu Cẩn Nguyệt một cái.

Lạc Khuynh Hoàng khóe môi ôm lấy ý cười thản nhiên, hai hài tử này thật thú vị. Chính là không biết cái hồn nhiên đó, có thể giữ được bao lâu.

Quân Khuynh Vũ nhìn một màn nhạc đệm này, bên trong con ngươi luôn sâu như biển cũng uẩn tích vài phần ôn nhu.

"Từ lâu đã nghe danh trưởng tử của thừa tướng không chỉ có mưu lược vô song, còn tinh thông nhạc lý, vừa rồi nghe một khúc "Tri âm tri kỷ" của Khuynh Hoàng quận chúa, bản cung thực bội phục, không biết Liễu công tử có thể cũng tấu một khúc hay không, làm cho bản cung cùng hai vị thái tử đây một lần thưởng thức?" Tiếng nói nhu nhược mà đính nhè nhẹ kiều mỵ của Thủy Lan Hinh vang lên.

Lạc Khuynh Hoàng mày có chút nhíu lại. Thủy Lan Hinh rõ ràng là vì chuyện vừa rồi mà cố ý gây khó dễ cho Liễu Tư Triệt. Một khúc tri âm tri kỷ của nàng lúc nãy, biểu diễn xong đã làm cho các tiểu thư quan gia ở đây muốn đánh đàn cũng không dám tấu, chỉ vì tiếng đàn của nàng quá mức xuất sắc, nếu tấu, chỉ sợ khó có thể sánh kịp.

Ánh mắt hàm chứa vài phần thân thiết đặt lên người Liễu Tư Triệt. Dường như đã nhận ra ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng vọng tới, khóe môi Liễu Tư Triệt giương lên một chút ý cười thản nhiên.

Người có tâm đều nghe ra ý làm khó dễ trong lời nói của Hinh phi nương nương. Vì e ngại Hinh phi nương nương thánh sủng không suy, tự nhiên không có ai dám làm trái ý tứ của Hinh phi nương nương, tự nhiên đều nhìn Liễu Tư Triệt, muốn nhìn xem hắn ứng đối như thế nào.

"Vẫn là Hinh phi nương nương có ý tứ, Tư Triệt đành bêu xấu." Thanh âm Liễu Tư Triệt vẫn bình tĩnh như trước, không hề có ý dây dưa.

Hắn chậm rãi đứng dậy, tử y liễm diễm, từng bước sinh liên.

Con ngươi thâm thúy tối tăm che lấp sương mù, khóe môi nhếch lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã. Liễu Tư Triệt chậm rãi đi tới giữa sân. Lạnh nhạt thản nhiên ngồi xuống bàn cầm.

"Tranh." Tiếng đàn réo rắt vang lên khi ngón tay Liễu Tư Triệt gian chạm vào.

Thời điểm Liễu Tư Triệt chạm vào cầm huyền, giống như mang theo khí thế thiên quân vạn mã lôi đình, trong nháy mắt mọi người chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, lại có loại nhuệ khí ra trận giết địch.

Con ngươi tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng trong nháy mắt trở nên sáng rực. Đó là một loại vui sướng khi cầm ngộ tri âm.

Liễu Tư Triệt tấu một khúc "Phá trận tử". So với một khúc "Tri âm tri kỷ" của nàng khác nhau rất lớn, cảm giác gợi cho người ta cũng khác nhau rất lớn, nhưng tâm tình trong đó, cũng có vài phần tương tự.

Bình tĩnh mà xem xét, cầm kỹ của Liễu Tư Triệt cũng không kém hơn nàng. Khúc phá trận tử này cũng cực kì xảo diệu, tránh va chạm cùng tiếng đàn của nàng, lấy góc độ của nam tử, bày ra những hình ảnh nhung mã chinh chiến.

Tiếng đàn dừng lại, sắc mặt Thủy Lan Hinh trở nên có chút khó coi, khóe môi mang theo một chút ý cười ngượng ngùng, nói, "Hôm nay được nghe thấy tiếng đàn của Liễu công tử và Khuynh Hoàng quận chúa, thật sự là tam sinh hữu hạnh a!"

"Hinh phi nương nương tán thưởng." Liễu Tư Triệt như trước không gấp không vội, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.

Tiếp theo lại là nhất chúng tiểu thư quan gia biểu diễn.

"Các vị tiểu thư tài nghệ đều xuất sắc. Thiên Lam mặc cảm, lúc này hiến vũ một cái, mong các vị vui lòng chỉ giáo." Quân Thiên Lam nhanh nhẹn như bướm xuất hiện trên sân.

Con ngươi Trương Tuân trong nháy mắt trở nên thập phần sáng ngời, không hề chớp mắt nhìn Quân Thiên Lam.

Tay áo hồng nhạt của Quân Thiên Lam phi vũ trong không trung, cả người như một con bướm nhanh nhẹn, cộng thêm dung mạo Quân Thiên Lam xinh đẹp như hoa, vũ khúc này nhảy đẹp không sao tả xiết.

Âu Dương Triệt si mê nhìn Quân Thiên Lam, làm như cực kì luyến mộ. Nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại có thể từ trong con ngươi đen như mực của hắn đoán ra hắn không hẳn là si mê như vậy, bởi vì sâu trong đôi mắt hắn vẫn còn duy trì thanh tỉnh.

"Một khúc vũ này của Ngũ công chúa thật sự khiến cho Triệt mỗ ái mộ không thôi." Thanh âm biếng nhác của Âu Dương Triệt từ từ vang lên, từng chữ một vang vọng trên toàn bộ yến hội.

Yến hội lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Quân Thiên Lam vừa mới nhảy xong, dáng người đứng thẳng cơ hồ lung lay, hai má vì khiêu vũ mà trở nên hồng nhuận trong nháy mắt mất hết huyết sắc, mang theo vài phần trắng bệch không bình thường, nàng nhẹ nhàng cắn môi, tận lực trấn định đáp, "Đa tạ Tây Quyết thái tử khen ngợi."

"Ngũ công chúa không cần khách khí, gọi ta Triệt là được rồi. Không biết ta có thể gọi Ngũ công chúa là Thiên Lam?" khóe môi Âu Dương Triệt ôm lấy nụ cười tà khí, một đôi con ngươi gắt gao bám chặt bóng dáng Quân Thiên Lam, như nhìn trúng con mồi, cười nói.

Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, xa xa nhìn lại, giống như một con bướm gãy cánh lung lay trong gió, Quân Thiên Lam dù sao cũng là công chúa một nước, trong nháy mắt đã khôi phục trấn định, cố giương lên một chút tươi cười, đáp, "Đương nhiên có thể."

"Thiên Lam vì sao không dám ngẩng đầu nhìn ta? Chẳng lẽ bộ dạng ta thực xấu sao?" Âu Dương Triệt tựa hồ đối với câu trả lời của Quân Thiên Lam thập phần vừa lòng, đôi mắt đen vẫn nhìn Quân Thiên Lam, câu môi trêu đùa.

Gương mặt Quân Thiên Lam sớm đã không còn huyết sắc, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, cười nói, "Thái tử long chương phượng tư, làm sao có thể xấu?"

"Đều nói là nên gọi ta Triệt." Âu Dương Triệt ra vẻ không hài lòng nói, tiếp theo lại tiếp tục nở nụ cười, "Nếu Thiên Lam cảm thấy ta không xấu, vậy không bằng gả cho ta, được không?"

Lời nói của Âu Dương Triệt như một đạo kinh lôi, làm cho cả yến hội lập tức sôi trào.

Từ lúc Âu Dương Triệt bắt đầu nói chuyện với Quân Thiên Lam, mọi người cũng đã ẩn ẩn đoán được ý đồ của Âu Dương Triệt. Bởi vậy, gương mặt Trương Tuân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bởi vậy, Quân Thiên Lam mỗi khi trả lời một câu, sắc mặt lại thêm trắng một phần.

Ý cười trên khoé môi Lạc Khuynh Hoàng có chút ngưng trụ.

Nàng quả nhiên đoán không sai. Âu Dương Triệt lần này tiến đến, thật là cố ý hoà thân. Nay Cẩm quốc cùng Lăng quốc hữu ý giao hảo, Tây Quyết vốn là không bằng hai quốc cường này, nếu không hoà thân, chỉ sợ phải chờ diệt vong .

Chính là, vì sao Âu Dương Triệt lựa chọn Quân Thiên Lam, mà không phải Quân Ngữ Yên đây.

Dựa theo tôn ti, Quân Thiên Lam chỉ là nữ nhi của phi tử sở sinh, mà Quân Ngữ Yên là chính cung hoàng hậu sinh ra, địa vị đương nhiên tôn quý hơn nhiều, vì sao Âu Dương Triệt không chọn Quân Ngữ Yên đây?!

Ánh mắt không tự giác lướt qua hai má Quân Khuynh Vũ. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển trầm trọng không hiểu, tà mị ý cười tựa hồ cũng có chút ngưng trệ, hắn nhìn Âu Dương Triệt, ngón tay gắt gao nắm lại, lộ ra từng đốt ngón tay trắng bệch.

Lạc Khuynh Hoàng trong lòng đột nhiên một trận sáng tỏ.

Âu Dương Triệt quả nhiên không phải người đơn giản, đã xem thế cục Cẩm quốc thấu triệt rõ ràng, bởi vậy mới có thể cầu thú Quân Thiên Lam. Nguyên nhân chân chính là bởi vì, nàng ấy là người mà Quân Khuynh Vũ để ý sao?

"Thái tử đừng đùa. Thiên Lam thấp kém, làm sao có thể trèo cao được." Trên mặt Quân Thiên Lam hiện lên một tia xấu hổ, nhìn Âu Dương Triệt, cười nói.

Âu Dương Triệt mỉm cười nhìn Quân Thiên Lam, nhìn không ra hỉ giận, đột nhiên, hắn ra khỏi chỗ ngồi, xốc lên áo choàng, hướng về phía Quân Vũ Thần thi lễ, cao giọng nói, "Triệt đối Ngũ công chúa vừa gặp đã yêu, muốn thú nàng làm thái tử phi, hy vọng Cẩm đế thành toàn."

Thân mình Quân Thiên Lam lại hung hăng run lên, trong mắt nàng tràn ngập sợ hãi.

Lạc Khuynh Hoàng biết Quân Thiên Lam không muốn gả. Từ bách hoa thịnh yến lần trước, Lạc Khuynh Hoàng cũng đã nhìn ra Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân tình tố, chỉ sợ hai người đã muốn tình ý tương thông đi, Quân Thiên Lam làm sao nguyện ý gả cho Âu Dương Triệt đây?

Chính là nay Âu Dương Triệt lấy thân phận thái tử Tây Quyết cầu hôn Quân Thiên Lam, nếu Quân Vũ Thần không đáp ứng, chẳng phải quá không nể mặt sao?!

Cẩm quốc đương nhiên không sợ Tây Quyết. Nhưng mà nếu như vậy, tất nhiên sẽ tổn hại thanh danh Cẩm quốc. Thái độ Lăng quốc nay ái muội không rõ, nếu Cẩm quốc không nể mặt Tây Quyết, lại không có được sự trợ giúp của Lăng quốc, chẳng phải là đầy rẫy nguy cơ sao?!

"Hoàng thượng."

Một tiếng hô long trời lở đất, hấp dẫn ánh mắt mọi người, Trương Tuân mặc một thân thanh sam bình thường, gương mặt tuấn tú vì khẩn trương mà đỏ bừng, nhưng cũng vạn phần kiên định tiêu sái đi qua, quỳ xuống bên người Âu Dương Triệt.

Quân Thiên Lam thấy Trương Tuân đi đến, trong mắt nảy lên ưu hỉ, một đôi con ngươi gắt gao nhìn chăm chú vào Trương Tuân.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười. Chưa từng dự đoán được Trương Tuân này thoạt nhìn văn nhược, lại có dũng khí như thế. Xem tư thế này, không phải là muốn cùng Âu Dương Triệt cướp người đấy chứ?!

Bất quá đừng nói là Trương Tuân, chỉ sợ chính là hoàng tử, cũng không đấu lại Âu Dương Triệt thái tử một nước a. Muốn ngăn cản Quân Thiên Lam gả cho Âu Dương Triệt, biện pháp duy nhất chính là bản thân Âu Dương Triệt buông tha cho.

"Phụ vương." Quân Khuynh Vũ tà mị thản nhiên lên tiếng, đánh gãy lời Trương Tuân muốn nói tiếp, hắn một thân hồng y như đuốc, tùy ý tiêu sái, dưới chân như có thêm tuyết liên nở rộ, phá lệ tà mị.

Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Quân Khuynh Vũ, hắn tựa hồ không hề hay biết, khóe môi vẫn giữ ý cười tà mị, miễn cưỡng nói, "Sắc trời đã không còn sớm, nhi thần cảm thấy vẫn nên thỉnh hai vị thái tử đi nghỉ trước, về phần hôn sự này là đại sự, cũng không thể nói hai ba câu liền qua loa quyết định, không phải sao?"

Một phen lười biếng nói không chút để ý. Nhưng cũng là những câu có lý, hơn nữa còn vô tình lộ ra một chút bá khí, khiến cho người ta không thể phản bác.

Quân Vũ Thần tự nhiên cũng không nguyện ý cứ như vậy mà gả nữ nhi bảo bối đến Tây Quyết xa xôi. Thế cục giữa Tây Quyết và Cẩm quốc hắn không phải không rõ, làm sao nguyện ý gả Quân Thiên Lam đi, khổ nỗi không biết ứng đối thế nào, vừa vặn Quân Khuynh Vũ nói như thế, cho hắn một cái bậc thang.

"Khuynh Vũ nói rất có đạo lý, trẫm cũng hiểu được, không bằng hai vị thái tử đi trước nghỉ tạm, chuyện hôn sự này, chúng ta ngày khác lại bàn, không biết ý của Tây Quyết thái tử như thế nào?" Quân Vũ Thần nhìn Âu Dương Triệt hỏi.

Âu Dương Triệt nhếch một chút tươi cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nói, "Một khi đã như vậy, Triệt cũng không cưỡng cầu."

Quân Thiên Lam rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt có chút dịu đi. Trương Tuân quỳ trên mặt đất cũng chảy ra nhè nhẹ mồ hôi, cảm kích nhìn Quân Khuynh Vũ.

Một câu của Quân Vũ Thần, mọi người cũng đều tản ra.

Quân Thiên Lam vội vàng chạy về phía Quân Khuynh Vũ, cả người giống như đóa hoa trong mưa gió, điềm đạm đáng yêu nói, "Thất đệ, ta không muốn gả."

Cùng một mẹ sinh ra, Quân Khuynh Vũ đối với Quân Thiên Lam tự nhiên thân mật, làm sao không rõ tâm tư của Quân Thiên Lam, nghe nàng nói như thế, liền đáp, "Ta biết. Ngũ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp tỷ."

Một câu, cấp cho Quân Thiên Lam một viên thuốc an thần. Người khác có lẽ khinh thường Quân Khuynh Vũ, nhưng nàng biết, Quân Khuynh Vũ đã đáp ứng, sẽ không nuốt lời.





[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now