Hoàng cung Cẩm quốc giăng đèn kết hoa tràn ngập không khí vui mừng. Ngày hè oi bức cũng không thể ảnh hưởng đến bầu không khí tràn ngập vui mừng này.
Hôm nay, là ngày tỷ tỷ của hoàng đế Cẩm quốc được sủng ái nhất, cũng là nữ tử đẹp nhất Cẩm quốc trừ hoàng hậu – Quân Thiên Lam xuất giá.
Hiện tại bụng Lạc Khuynh Hoàng đã nhô lên thấy rõ, nhưng vẫn không hề tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, nàng kéo tay Quân Thiên Lam, ôn nhu nói, "Thiên Lam cuối cùng cũng muốn xuất giá rồi. Không vui sao?"
"Đệ muội đừng trêu chọc ta nữa." Quân Thiên Lam bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi thẳng ra như thế, trên mặt lộ ra một tia phiếm hồng, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Quân Thiên Lam, không khỏi tươi cười.
Nàng còn nhớ lần Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân thi văn trên bách hoa thịnh yến, hai người vừa gặp đã thương. Thời điểm đó, nàng còn cảm thán, đáng thương cho một đôi tình nhân. Thật không ngờ dạo một vòng lớn như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn là ở cùng nhau.
Nhớ tới mấy ngày trước Quân Khuynh Vũ tứ hôn cho Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân, bộ dáng Trương Tuân vừa mừng vừa sợ, làn da vốn non mịn trắng nõn bịt kín một tầng màu đỏ, so với Quân Thiên Lam còn thẹn thùng hơn.
"Tuy rằng tính tình Trương Tuân có chút thẹn thùng nhát gan, nhưng hắn là một nam nhân tốt. Thiên Lam, tỷ sẽ hạnh phúc." Lạc Khuynh Hoàng cũng không tiếp tục trêu chọc Quân Thiên Lam, mà kéo tay Quân Thiên Lam, mang theo vài phần trịnh trọng, vài phần chúc phúc nói.
Trên gương mặt dịu dàng mà xinh đẹp của Quân Thiên Lam hiện ra một tia đỏ ửng, trong mắt mang theo vài phần say đắm tin tưởng, gật gật đầu, nói với Lạc Khuynh Hoàng:"Đệ muội yên tâm. Ta tin tưởng Tuân ca ca nhất định sẽ đối đãi tốt với ta."
Rất nhanh liền có nha hoàn mang đến cho Quân Thiên Lam đồ dùng rửa mặt và chải đầu, hôn lễ chấm dứt trong tiếng chúc phúc của mọi người. Ban đêm, yến hội ở trong cung vẫn chưa kết thúc, quan viên triều thần đều tỏ vẻ chúc mừng với Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân.
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ ngồi ở trên cao, nhưng vẫn nghe được rành mạch đám triều thần đang nghị luận cái gì.
"Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy. Ngươi nói nay hoàng hậu nương nương và Thiên Lam công chúa, liệu có giống Nguyệt quý phi cùng Nhược Huyên công chúa lúc trước hay không?" Một quan viên vuốt chòm râu hoa râm, thoạt nhìn đã lớn tuổi, híp đôi mắt đục ngầu của lão, từ từ cảm thán nói.
Bên cạnh hắn cũng là một lão quan viên xấp xỉ tuổi hắn, có lẽ cũng là nguyên lão trong triều, cũng từ từ nheo lại ánh mắt, nói tiếp, "Cũng không phải là sao. Thật đúng là giống mà. Lúc trước hoàng thượng cũng đối với Nguyệt quý phi sủng ái có thừa, tựa như hiện tại hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương vậy."
"Cũng phải. Lúc trước Nhược Huyên công chúa cũng là tỷ tỷ mà hoàng thượng kính yêu nhất. Cũng là coi trọng Lạc Nguyên tiểu tốt vô danh, sau Lạc Nguyên liền một bước lên mây làm đại tướng quân." Một lão quan viên khác cũng thấp giọng cảm thán nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghe dưới đài nghị luận, đột nhiên nhớ tới mẫu thân.
Từ việc Quân Vũ Thần yêu thương nàng cùng Lạc Vân Chỉ liền có thể thấy được Quân Vũ Thần lúc trước là cỡ nào kính yêu mẫu thân nàng, lúc trước thời điểm mẫu thân gả cho Lạc Nguyên, có phải cũng xiêm áo lộng lẫy,yến hội trăm bàn như vậy hay không, trên mặt mẫu thân có phải cũng lộ vẻ hạnh phúc như Quân Thiên Lam hay không?
Lúc mẫu thân xuất giá, nhất định cũng được mọi người chúc phúc đi. Lúc trước mẫu thân nhất định cũng nghĩ đến chính mình sẽ hạnh phúc đi, nhưng là ai có thể đoán được, cái gọi là thâm tình chân thành của Lạc Nguyên, bất quá đều là giả vờ?
Thiên Lam so với mẫu thân hạnh phúc hơn. Bởi vì Trương Tuân đối với nàng là thật tâm, điểm này, lúc Âu Dương Triệt cầu thú Thiên Lam, Trương Tuân có thể mạo hiểm sinh mệnh mà xông lên ngăn cản, liền có thể thấy được tâm ý của hắn. Hy vọng Thiên Lam có thể sống tốt.
"Nhớ tới nương nàng sao?" Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng nghe thấy triều thần nghị luận, hắn nhìn đến vẻ mặt hoảng hốt của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu. Người trong thiên hạ đều nghĩ rằng mẫu thân nàng thực hạnh phúc, gả cho một tướng công yêu nàng, tuy rằng hồng nhan bạc mệnh, nhưng ít ra là hạnh phúc. Nhưng chỉ có nàng mới biết, mẫu thân trong lòng là đau khổ, nàng thường xuyên suy nghĩ, mẫu thân rốt cuộc có hối hận gả cho Lạc Nguyên hay không?
Ánh mắt không tự giác nâng lên, nhìn lại Lạc Vân Chỉ ngồi ở bàn thứ nhất, chỉ thấy Lạc Vân Chỉ nhẹ mím môi, mày nhẹ nhàng nhíu lại, tuy sang sảng tươi cười nhưng trên mặt lại có một tia thản nhiên phiền muộn, có lẽ cũng đã nghe được triều thần nghị luận, nhớ tới mẫu thân đi.
Nạp Lan Lâm ngồi bên người Lạc Vân Chỉ, thấy được phiền muộn trên mặt Lạc Vân Chỉ, nàng nhanh nhẹn gấp đồ ăn cho Lạc Vân Chỉ, cũng không biết nói gì với Lạc Vân Chỉ, trên mặt Lạc Vân Chỉ lại lần nữa lộ ra tươi cười, ôn nhu nhìn Nạp Lan Lâm.
Lạc Khuynh Hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn ánh mắt Quân Khuynh Vũ ôn nhu nhìn nàng, đột nhiên thoải mái nở nụ cười.
Mẫu thân rốt cuộc có hối hận hay không, nàng không biết. Nhưng nàng biết, mẫu thân không hiểu được hạnh phúc, nàng cùng ca ca làm được. Tin rằng mẫu thân ở dưới cửu tuyền thấy như vậy, cũng có thể đủ vui mừng mà nở nụ cười đi.
Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhìn nàng thản nhiên tươi cười, giống như quang hoa hoàng hôn, mê người vô cùng, nhưng trong lúc hắn đang ôn nhu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng hung hăng nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.
Quân Khuynh Vũ lập tức khẩn trương cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, hỏi, "Hoàng nhi, làm sao vậy?"
Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu lại một chỗ, giữa trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, mới vừa rồi nàng đột nhiên cảm giác được bụng truyền đến một trận đau đớn, đau đến nỗi nàng cơ hồ nói không ra lời, nàng dùng sức giữ chặt tay Quân Khuynh Vũ, thanh âm có chút đứt quãng nói, "Vũ. Ta hình như. . . Muốn sinh . . ."
"Muốn sinh?" Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nguyên bản dựa theo ngày suy tính, hẳn là phải còn ba ngày nữa đứa nhỏ mới sinh ra, nay đứa nhỏ đã đến, Quân Khuynh Vũ nhất thời thật sự là vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, hô lớn, "Thái y! Đến đây!"
Thái y đang ở tịch gian uống rượu nghe thanh âm của Quân Khuynh Vũ, lập tức hoang mang rối loạn gấp gáp chạy tới, nhìn đến bộ dáng của Lạc Khuynh Hoàng, lập tức hiểu được là Lạc Khuynh Hoàng muốn sinh , vội vàng nói, "Hoàng thượng, xem tình hình của hoàng hậu nương nương, tựa hồ là muốn sinh."
"Vô nghĩa! Nếu không trẫm kêu ngươi tới làm cái gì?" Quân Khuynh Vũ gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhìn giữa trán Lạc Khuynh Hoàng không ngừng chảy ra mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ của nàng, vui sướng vừa rồi trở thành hư không, chỉ còn lại lo lắng, nghe thái y nói, hắn không khỏi phẫn nộ quát.
Thái y thấy Quân Khuynh Vũ phát hỏa, lập tức sợ hãi rụt rè quỳ gối bên cạnh, không dám ngẩng đầu nhìn Quân Khuynh Vũ. Dù sao Quân Khuynh Vũ ngày thường cho dù là tức giận, trên mặt cũng là mang theo ý cười, hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Quân Khuynh Vũ.
"Quỳ làm cái gì? Còn không kêu bà đỡ lại đây giúp đỡ?!" Quân Khuynh Vũ thấy thái y quỳ gối một bên, lập tức nhướng mày, bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một tia não ý, lạnh giọng nói, "Nếu Hoàng nhi có chuyện gì, trẫm nhất định sẽ chặt đầu toàn bộ thái y viện!"
Thái y thấy Quân Khuynh Vũ tức giận, lập tức đứng lên. Có người mở phương tử, tạm thời áp chế đau đớn cho Lạc Khuynh Hoàng, có người đi thỉnh bà đỡ.
Yến hội đã trở thành một đoàn hỗn loạn, Quân Khuynh Vũ bị ngăn ở bên ngoài phòng, nghe Lạc Khuynh Hoàng một tiếng lại một tiếng tiếng kêu, hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp lấy, tới tới lui lui đi lại bên ngoài phòng.
Lạc Vân Chỉ, Nạp Lan Lâm thậm chí Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân cũng đến đây.
Trên người Quân Thiên Lam còn mặc hỉ phục đỏ thẫm, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ bộ dáng đi tới đi lui tâm thần không yên, không khỏi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng thấy đệ đệ như thế, cái nàng nàng chứng kiến là một đệ đệ luôn thâm thúy nội liễm, tà mị ý cười, cũng không hề bộc lộ cảm xúc thật trong nội tâm.
"Hoàng thượng không cần sốt ruột, sinh đứa nhỏ luôn khó tránh khỏi có chút đau." Nạp Lan Lâm đã vì Lạc Vân Chỉ sanh một đứa nhỏ, cũng coi như là có kinh nghiệm, nhìn đến dáng vẻ Quân Khuynh Vũ lo lắng đi tới đi lui, không khỏi khuyên nhủ.
Quân Khuynh Vũ nghe được Nạp Lan Lâm nói, lại như trước không hề đình chỉ đi lại, hắn nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi lộ ra vài phần biểu tình hổn hển, đối với Nạp Lan Lâm nói, "Hoàng nhi đang kêu đau! Ta thế nào có thể không gấp!"
"Không được! Ta muốn đi vào!" Quân Khuynh Vũ lại đi trở về vài bước, như là hạ quyết tâm, sẽ vọt đi vào.
"Thất đệ, không thể." Quân Thiên Lam thấy Quân Khuynh Vũ muốn vào, lập tức khuyên nhủ, "Ngươi là hoàng thượng, làm sao có thể đi vào nơi dơ bẩn như vậy?"
"Hoàng nhi đang nhận thống khổ, ta cũng không có thể bồi ở bên người nàng sao?!" Quân Khuynh Vũ liếc nhìn Quân Thiên Lam một cái, trong mắt quyết tuyệt rõ ràng, hắn không có tự xưng trẫm, hắn bây giờ chỉ là một nam nhân đang lo lắng cho thê tử của mình, mà không phải là hoàng đế cao cao tại thượng kia.
"Để cho hắn vào đi." Vẫn đứng ở một bên chưa từng mở miệng nói chuyện, Liễu Tư Triệt thản nhiên nói một câu, ôn nhuận nhìn Quân Thiên Lam, Quân Thiên Lam xem Quân Khuynh Vũ kiên trì, đành nhíu mày tránh ra.
Nhìn bóng dáng Quân Khuynh Vũ vội vàng đi vào, bên trong con ngươi Liễu Tư Triệt lộ ra một tia hâm mộ. Nghe Lạc Khuynh Hoàng từng tiếng kêu rên, tâm hắn làm sao không gấp? Hắn làm sao không nghĩ đến đi vào bồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng chứ? Nhưng là, hắn không có tư cách.
Hắn chỉ có thể rất xa đứng tại đây, thậm chí tính cả cảm tình của hắn, đều phải chôn giấu thật sâu, không thể nói ra ngoài.
Mà Lạc Khuynh Hoàng từng tiếng hô tên, đều là Vũ, là nam tử nàng yêu nhất. Nàng giờ phút này, cần chính là Quân Khuynh Vũ mà thôi.
"Hoàng nhi! Ta ở đây! Ta ở đây!" Thời điểm Quân Khuynh Vũ vọt vào, bà đỡ giật nảy mình, nhưng Quân Khuynh Vũ cũng không quan tâm, tiến lên cầm lấy tay Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt mang theo một tia bối rối cùng thương tiếc, nhíu lại mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng miễn cưỡng mở mắt, thấy Quân Khuynh Vũ ngồi bên giường của nàng, nàng không khỏi nheo lại ánh mắt, có chút suy yếu nói, "Vũ?"
"Là ta. Ta đây." Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhìn hai má nàng nguyên bản vốn đỏ hồng giờ phút này lại là một mảnh tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ giữa trán nàng, làm đầu nàng ướt hết, thập phần thống khổ.
"A!" Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu mày, hét thảm một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Sao lại thế này! Làm sao lâu như vậy đứa nhỏ còn chưa ra?!" Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng kêu thảm thiết, tâm chợt rút lại, quát bà đỡ.
Bà đỡ nghe Quân Khuynh Vũ quát, sợ tới mức quỳ xuống, cả người đều run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Quân Khuynh Vũ, thanh âm cũng mang theo vài phần run run, đứt quãng nói, "Hoàng hậu nương nương mang thai lần đầu. . . Lại là khó sanh. . . Chúng thần thật sự bất lực. . . Sợ là cónguy hiểm đến tính mệnh. . ."
"Đáng chết!" Quân Khuynh Vũ một cước đá bà đỡ văng ra, trên mặt lộ ra nồng đậm lo lắng, hắn lần đầu tiên thống hận, vì sao khi hắn học y vì cảm thấy việc đỡ đẻ là việc của nữ nhân mà không học!
"Vũ, làm sao vậy?" Lạc Khuynh Hoàng bởi vì đau đớn, không nghe rõ đối thoại giữa Quân Khuynh Vũ với bà đỡ, chỉ chú ý tới Quân Khuynh Vũ đang phẫn nộ, nàng mẫn cảm cầm tay Quân Khuynh Vũ, mù mịt hỏi.
Quân Khuynh Vũ lấy tay vuốt trán Lạc Khuynh Hoàng, giúp nàng lau mồ hôi giữa trán, "Không có việc gì, Hoàng nhi. Không có việc gì!"
Quân Khuynh Vũ một bên nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, một bên nói với bà đỡ, "Trẫm mặc kệ khó sanh cái gì, nếu hoàng hậu nương nương có mệnh hệ gì, các ngươi cũng sẽ không sống yên ổn!"
Bà đỡ nghe Quân Khuynh Vũ nói, dưới đáy mắt là lo lắng vạn phần, gặp phải tình huống khó sanh thế này, các nàng cũng bất lực, một trong các bà đỡ thật cẩn thận hỏi, "Khởi bẩm hoàng thượng, tình trạng bây giờ, hoàng hậu nương nương và hoàng tử, sợ là chỉ có thể chọn một."
Nghe bà đỡ nói, bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia thống khổ, hắn gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, đau kịch liệt nói, "Vậy bảo hộ hoàng hậu! Hết thảy đặt an nguy của hoàng hậu lên trước!"
Không ngờ sau khi Quân Khuynh Vũ nói xong câu đó, Lạc Khuynh Hoàng không biết lấy khí lực ở đâu, gắt gao bắt lấy tay Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, "Vũ, không được, nhất định phải để hài tử của ta được bình an sinh ra."
"Hoàng nhi." Quân Khuynh Vũ nhìn đến ánh mắt bướng bỉnh của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nhíu lại mày thốt lên.
"Đó là con của chúng ta a!" Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ đã không thể chống đỡ nổi nữa, hơi thở càng ngày càng suy yếu, nàng tái nhợt nghiêm mặt, nói với Quân Khuynh Vũ.
Trên mặt Quân Khuynh Vũ hiện ra một tia thống khổ. Hắn đương nhiên biết đây là đứa nhỏ của hắn và Hoàng nhi, muốn bỏ nó đi, trong lòng hắn chẳng lẽ không đau sao? Nhưng muốn hắn vì đứa nhỏ mà mất đi Lạc Khuynh Hoàng, vô luận thế nào hắn cũng không làm được.
"Thực xin lỗi, Hoàng nhi, ta không thể mất nàng." Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, cố gắng không nhìn tới bướng bỉnh cùng bi thương trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, cúi đầu nói.
Nếu có thể, hắn nguyện dùng hết thảy đánh đổi, chỉ cần đứa nhỏ của bọn họ được bình an xuất thế, nhưng tất cả không bao gồm Lạc Khuynh Hoàng. Hoàng nhi. Nàng là điều duy nhất ta không thể dứt bỏ.
"Vũ, vận cho ta một chút nội lực, tin tưởng ta, ta có thể làm được." Lạc Khuynh Hoàng vẫn cố chấp bắt lấy tay Quân Khuynh Vũ, sâu trong đáy mắt vẫn là một mảnh bướng bỉnh.
Kiếp trước nàng bất lực, trơ mắt nhìn đứa nhỏ của nàng rời bỏ nàng. Cái loại tuyệt vọng thống khổ này, nàng không bao giờ muốn thể hội lần thứ hai, lúc này đây, vô luận thế nào, nàng cũng muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ của nàng!
Nhìn thấy chấp nhất của Lạc Khuynh Hoàng, tim Quân Khuynh Vũ như bị đao cắt, hắn một bên vận khí cho Lạc Khuynh Hoàng, vừa nói, "Được. Nhưng Hoàng nhi phải đáp ứng ta, trăm ngàn không thể đánh đổi tánh mạng mình, được chứ?"
"Được." Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, gắt gao nhíu mày, vì được Quân Khuynh Vũ vận khí, thân thể suy yếu của Lạc Khuynh Hoàng lập tức lại có sức lực, nàng cố gắng hít sâu.
"Dùng sức! Đứa nhỏ sắp ra rồi!" Bà đỡ như nhìn thấy kỳ tích, hô to.
Nghe tiếng hô của bà đỡ, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút kinh hỉ, Quân Khuynh Vũ cũng kinh hỉ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, có thể giữ được đứa nhỏ của bọn họ, hắn cũng vui mừng không kém gì so với Lạc Khuynh Hoàng.
"Oa!" Tiếng khóc to rõ vang vọng khắp phòng.
Bà đỡ ôm đứa nhỏ mới sinh ra, trên mặt lộ ra vui sướng, dù sao các nàng cũng giữ được một mạng, một bà đỡ nói với Quân Khuynh Vũ, "Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử. Lớn nhỏ bình an."
"Hoàng nhi, ngươi nghe thấy không? Là một nam hài." Quân Khuynh Vũ nhìn đứa nhỏ mới sinh ra, vui mừng nói với Lạc Khuynh Hoàng.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tái nhợt ôn nhu tươi cười, mệt mỏi cực độ, ngủ thiếp đi.
Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng đang ngủ, không quấy rầy Lạc Khuynh Hoàng, thân thủ đắp chăn cho Lạc Khuynh Hoàng, sờ sờ đầu nàng, rồi lui ra ngoài.
"Thế nào? Khuynh Hoàng không có việc gì chứ?" Vừa thấy Quân Khuynh Vũ đi ra, Lạc Vân Chỉ vội vàng hỏi, đối với muội muội duy nhất này, Lạc Vân Chỉ yêu thương nàng có thừa , nếu không phải vì cấp bậc lễ nghĩa, hắn cũng đã đi vào theo.
"Không có việc gì. Chỉ là quá mệt mỏi, đã ngủ."Trên mặt Quân Khuynh Vũ lộ ra một tia thả lỏng, nhìn bà vú đem ôm tiểu hoàng tử vừa mới sinh đi ra, Quân Khuynh Vũ thân thủ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, vờ thầm oán nói, "Đều là tại con tiểu tử này, dám hành hạ mẫu hậu con như vậy, xem về sau phụ vương sẽ chỉnh con thế nào."
Vừa mới dứt lời, tiểu Quân Lạc trong tay bà vú liền mở mắt, liếc nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, thoạt nhìn rất giống là đang trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, tất cả mọi người đều bị bộ dáng đáng yêu của tiểu Quân Lạc làm cho vui vẻ.
"Thất đệ. Đệ xem, thằng bé thật đáng yêu." Quân Thiên Lam nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu Quân Lạc, không khỏi vui mừng nói.
Quân Khuynh Vũ nhíu mày liếc nhìn Quân Thiên Lam một cái, cười cười nghiền ngẫm trêu ngươi, nói với Quân Thiên Lam, "Nếu ngũ tỷ thích, thì nhanh chóng sinh một đứa đi."
Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân nghe Quân Khuynh Vũ nói, đều đỏ bừng hai má, hai vợ chồng mặt đã hồng không khác gì sắc đỏ của hỉ bào."Được rồi. Hoàng nhi đã không có việc gì. Ngũ tỷ cùng ngũ tỷ phu cũng mau trở về động phòng đi, không cần vì tiểu Quân Lạc của ta mà hủy mất đêm động phòng của các ngươi, như vậy tiểu Quân Lạc mắc lỗi lớn rồi." Quân Khuynh Vũ một bên sủng nịch nhìn đứa nhỏ trong tay bà vú, một bên cười nói với Quân Thiên Lam và Trương Tuân.
Mọi người thấy Lạc Khuynh Hoàng bình an sinh hạ đứa nhỏ, cũng đều yên tâm, tự nhiên cũng tự động tản ra.
Đại hôn của Quân Thiên Lam và Trương Tuân đã chấm dứt như vậy. Bất quá coi như là song hỷ lâm môn. Từ nay về sau, trong cung lại có thêm một tên Hỗn Thế Ma Vương tiểu Quân Lạc, chắc chắn sẽ náo nhiệt một phen. Hơn nữa cùng Tây Quyết ký kết hiệp nghị trong vòng ba năm không gây chiến, xem ra Cẩm quốc có thể thái bình một thời gian.
YOU ARE READING
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậu
FantasyTruyện re-up nhằm mục đích đọc offline. Tác phẩm: CUỒNG HẬU TRỌNG SINH Tác giả: Thủy Thanh Thiển Nguồn: https://phongtuyetlau.wordpress.com/ VĂN ÁN: Đích nữ tướng môn, một khi phong hậu, uy phong thế nào. Không biết khi nào hạnh phúc ôn nhu liề...