Chính văn 64.1: Đắc tội Quân Kiền Linh

2.3K 61 2
                                    

"Ta cũng không có đủ can đảm để thu thập ngươi." Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, trêu chọc nói.

Quân Khuynh Vũ bước vài bước đến gần Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi hắc bạch phân minh của hắn mang theo bảy phần say đắm ba phần si mê, câu môi nói, "Hoàng nhi nếu gả cho bản điện, bản điện tự nhiên sẽ tùy nàng khi dễ."

"Nói như thế, ta nếu không lấy chồng, thì không thể khi dễ huynh?" Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, cũng không cảm kích, ngược lại nhíu mày nói.

Trên mặt Quân Khuynh Vũ hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhẹ buông tay, bộ dáng không nề hà, "Hoàng nhi muốn thế nào thì như thế ấy. Chỉ là, Hoàng nhi phải nhớ kỹ, nàng là nữ nhân của ta!"

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn về phía Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy trên mặt hắn hình như có vẻ mặt ngưng trọng, một đôi con ngươi như mặc ngọc hiện lên quang mang tối tăm, nhìn không thấu tâm tư của hắn giờ phút này. Nam nhân này đang lo lắng cái gì? Nàng nếu đã đáp ứng làm hoàng hậu của hắn, thì đương nhiên một lòng chỉ có hắn.

Mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, không nói được một lời.

Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, thần sắc lại có vài phần sốt ruột, truy vấn nói, "Hoàng nhi, nang có nghe ta nói không?"

"Yên tâm, đời này, ta chỉ sẽ là nữ nhân của huynh." Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ sốt ruột như đứa trẻ, trong lòng không khỏi có phần sụp đổ. Nam tử này cho tới bây giờ đều là bày mưu nghĩ kế, bừa bãi tiêu sái, có khi nào thấy hắn chấp nhất như trẻ con như vậy đâu?

Trong mắt Quân Khuynh Vũ rốt cục chậm rãi hiện lên một tia vui sướng, hắn vô lại ngoéo khóe môi một cái, làm nũng nói, "Đời này không đủ. Ta muốn là đời đời kiếp kiếp."

Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt xem thường, người này quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước a.

Để ý thấy Lạc Khuynh Hoàng trợn trắng mắt, Quân Khuynh Vũ vểnh khoé môi, nói, "Đâu có gì lạ. Hoàng nhi là của ta thật tốt quá. Nhiều người thích nàng như vậy. Mới vừa rồi ta thật vất vả cứu tỉnh Lăng Cảnh Lan, câu đầu tiên hắn nói,đúng là một nữ nhân lòng dạ hiểm độc. Ta xem thần sắc kia, rõ ràng là đã đặt tâm trí vào nàng."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mày không khỏi nhăn lại. Nàng đối xử như thế với Lăng Cảnh Lan, hắn lại vẫn hướng tâm trí về nàng? Không phải là đầu óc có vấn đề, có khuynh hướng thích bị ngược chứ? Nghĩ đến đây, khóe miệng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi co rút, một bộ dáng không thể tin được.

"Tiểu thư, nhị hoàng tử đến đây." Hương Lăng vừa đi vào phòng, vừa thông báo.

Tiến vào phòng, nhìn thấy Quân Khuynh Vũ đứng bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi giật mình mở to hai mắt, trong chốc lát đã quên cấp bậc lễ nghĩa, chỉ vào Quân Khuynh Vũ nói, "Thất... Hoàng tử?"

Thất hoàng tử làm sao có thể ở trong phòng tiểu thư?

Hương Lăng trợn to mắt nhìn Quân Khuynh Vũ. Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài tựa hồ còn nhiễm ý cười, cánh môi mỏng manh gợi lên tươi cười tà mị, sóng mũi cao ngất phác hoạ nên một độ cong hoàn mĩ. Chỉ là tựa hồ có chỗ nào đó không đúng lắm?!

Đúng rồi. Thất hoàng tử luôn luôn liền mặc xiêm y đỏ rực, như thế nào bây giờ lại thay đổi một màu trắng thuần. Một thân áo choàng trắng thuần, làm cho sự ngang ngạnh cùng bất cần đời của hắn mất đi không ít, ngược lại còn tăng thêm vài phần thanh nhã cùng cao quý. Lại có vài phần giống Lưu Cảnh công tử.

Nhìn bộ dáng Hương Lăng trừng lớn đôi mắt, Lạc Khuynh Hoàng bĩu môi, nhìn Quân Khuynh Vũ. Người này không quan tâm gì mà xuất hiện ở phủ đại tướng quân như vậy, thật sự là quá mức lỗ mãng. May mắn hiện tại là Hương Lăng tiến vào chứ không phải ngoại nhân, nếu không, nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong này, còn không phải sẽ gây thêm một màn sóng to gió lớn?

Nếu hiện tại người xuất hiện là Quân Kiền Linh, chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể hiểu rõ thân phận của hắn, hắn khổ tâm tính kế nhiều năm qua hết thảy sẽ bị làm sáng tỏ. Nàng biết, hắn là có tâm thiên hạ , nếu không, một Cẩm quốc nho nhỏ, đã sớm nằm trong tay hắn.

"Nhìn thấy bổn hoàng tử cũng không hành lễ?" Như không nhìn thấy thần sắc buồn bực của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ thản nhiên ngồi xuống nhuyễn tháp của Lạc Khuynh Hoàng, tà tà dựa vào trên nhuyễn tháp, một bộ đem khuê phòng Lạc Khuynh Hoàng trở thành phòng của mình.

Nhìn thấy Quân Khuynh Vũ không hề e dè nằm trên nhuyễn tháp Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Hương Lăng trừng lớn hơn nữa, nhưng vẫn là kiềm chế kinh ngạc, hành lễ với Quân Khuynh Vũ, "Nô tỳ tham kiến thất hoàng tử."

Quân Khuynh Vũ thấy bộ dáng của Hương Lăng, khóe môi cong cong, chỉ là một nha đầu đơn thuần, khó trách Lạc Khuynh Hoàng đối với nha đầu này tốt như vậy. Bất quá tâm tư đơn thuần cũng không hẳn là chuyện tốt. Thôi, chỉ cần nàng trung tâm cho Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng thích nàng, như vậy lưu nàng ở bên người Lạc Khuynh Hoàng cũng không có trở ngại gì đi?

"Tiểu thư, nhị hoàng tử đang chờ bên ngoài phủ đại tướng quân." Hương Lăng do dự nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử đều từng mấy lần yết kiến tiểu thư, tiểu thư lấy lý do tiến cung học y cự tuyệt, nay tiểu thư học y đã muốn hơn nửa năm, thái y trong cung đều khen ngợi tiểu thư thiên phú dị bẩm, đã muốn trò giỏi hơn thầy mà trở về, bởi vậy tiểu thư sẽ không lại tiến cung. Nay nhị hoàng tử yết kiến, tiểu thư sợ là không cự tuyệt được.

Nhưng là bây giờ thất hoàng tử vô duyên vô cớ xuất hiện trong khuê phòng tiểu thư, xem thần sắc tiểu thư tựa hồ cũng không hờn không giận, từ khi tỉnh lại sau lần bệnh nặng đó, tiểu thư tính tình đại biến, nếu là tiểu thư không muốn, sợ là thất hoàng tử cũng không thể tùy ý xuất hiện ở trong này.

"Nói là ta bị bệnh." Lạc Khuynh Hoàng nghe tên Quân Kiền Linh, trong mắt hiện lên một chút chán ghét, ngón tay gắt gao nắm chặt. Món nợ Quân Kiền Linh nợ nàng nàng còn chưa tính sổ, nay hắn lại cứu đi người nàng muốn giết, cư nhiên còn có mặt mũi đến phủ đại tướng quân tìm nàng?!

"Nhưng nhị hoàng tử tự mình đến, tiểu thư nếu cự tuyệt, sợ là không tốt đi?" Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, không khỏi khuyên nhủ. Thân phận địa vị tiểu thư hiện tại xác thực đã hơn xưa, nhưng cũng không thể sánh bằng với nhị hoàng tử a.

Nàng tuy rằng chỉ là một nô tỳ, nhưng là cũng biết chuyện thái tử bị giáng, tứ hoàng tử bị giết, thái tử vị sợ là rất nhanh sẽ rơi vào trong tay nhị hoàng tử. Tiểu thư nếu đắc tội nhị hoàng tử, chỉ sợ không tốt.

Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn Hương Lăng liếc mắt một cái, thanh âm mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy, nói, "Hương Lăng đây là muốn làm trái mệnh lệnh của ta sao?"

"Nô tỳ không dám." Hương Lăng nhìn thấy ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng, lập tức đáp. Nàng đã đáp ứng tiểu thư mặc kệ tiểu thư nói cái gì, nàng đều sẽ nghe theo. Nàng chẳng qua là lo lắng cho tiểu thư mà thôi.

Xem thần sắc tiểu thư, tựa hồ cực vì chán ghét nhị hoàng tử, điều này làm cho nàng có chút mạc danh kỳ diệu. Nhị hoàng tử tuy ít có phong thái kỳ tú, nhưng có tao nhã, nắm quyền, tiểu thư vì sao không thích nhị hoàng tử?

Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Quân Khuynh Vũ. Thất hoàng tử trừ bỏ sinh ra có vẻ ngoài xuất chúng, còn điểm nào so được với nhị hoàng tử?! Tiểu thư cho phép thất hoàng tử vào khuê phòng của nàng, lại không nguyện ý ra ngoài gặp nhị hoàng tử?! Thật sự là kỳ quái.

Quân Khuynh Vũ vẫn thản nhiên tự đắc dựa vào trên nhuyễn tháp của Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt hoa đào hẹp dài híp một nửa, một bộ lười biếng thoải mái, nhìn biểu tình nghi hoặc của Hương Lăng, khóe môi hắn cong lên, "Hoàng nhi, tiểu nha đầu của nàng tựa hồ rất xem trọng Quân Kiền Linh a."

Lạc Khuynh Hoàng không để ý tới lời nói của Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ thảnh thơi tựa vào trên nhuyễn tháp của nàng, nàng hơi nhíu mày, trầm giọng nói, "Đứng lên!"

"Hoàng nhi không nên hung dữ với ta như vậy. Phải ôn nhu." Quân Khuynh Vũ nhìn thần sắc mang theo vài phần tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng, biết Lạc Khuynh Hoàng tâm tình không tốt. Tâm tình không tốt này chắc chắn không phải vì hắn nằm trên nhuyễn tháp của nàng, sợ là bởi vì Quân Kiền Linh đi.

Nhớ tới câu chuyện Lạc Khuynh Hoàng kể với hắn, tâm hắn đột nhiên đau xót, tên Quân Kiền Linh chết tiệt này, có mắt không nhìn được kim tương ngọc, dám đối xử như vậy với Hoàng nhi. Cho dù Hoàng nhi trùng sinh, Quân Kiền Linh cũng không nhớ rõ chuyện quá khứ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Quân Kiền Linh!

Để ý thấy trong mắt Quân Khuynh Vũ đột nhiên dâng lên sát khí, Lạc Khuynh Hoàng nhấp mím khoé môi, mặt mày ảm đạm thoáng nhẹ hơn, nói, "Huynh còn không mau đứng dậy?"

Nâng đôi mắt đáng thương hề hề nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thấy ảm đạm trên mặt Lạc Khuynh Hoàng từng chút từng chút mất đi, Quân Khuynh Vũ mới lười biếng từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, cười nói, "Ta biết Hoàng nhi đây là giận chó đánh mèo. Bất quá, ta rất thích bị giận chó đánh mèo. Bởi vì, này chứng minh trong lòng Hoàng nhi đã hoàn toàn đem ta trở thành người một nhà ."

Lạc Khuynh Hoàng sắc mặt đỏ lên, đang muốn mở miệng phản bác, Quân Khuynh Vũ lại nói tiếp, "Bất quá ta còn chưa muốn đứng lên đâu, nhuyễn tháp này dựa vào thực thoải mái, còn có hương vị của Hoàng nhi. Chúng ta sau này đại hôn, cũng mang nó theo đi!"

Lạc Khuynh Hoàng nao nao. Trước mắt nàng hiện lên cảnh nàng mặc giá y đỏ rực bị người áp vào lãnh cung, một đạo thánh chỉ vô tình hoàn toàn chặt đứt ảo tưởng tốt đẹp của nàng. Nam nhân nàng yêu nhất cùng muội muội thân thiết nhất của nàng song song xuất hiện trước mặt nàng, nàng bị bắt quỳ gối trước mặt bọn họ,xem bọn họ cá nước giao hoan!

Quân Kiền Linh, Lạc Khuynh Thành, món nợ này, nàng nhất định sẽ hảo hảo tính toán cùng bọn họ!

Móng tay vô ý thức đâm vào lòng bàn tay, hốc mắt Lạc Khuynh Hoàng có chút phiếm hồng, trong mắt toả ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.

Cảm giác được một cỗ ấm áp bao quanh, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt, chạm vào đôi đồng tử thâm trầm của Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thân thủ kéo ra bàn tay đang siết chặt của Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nhưng bá đạo nói, "Ta không cho phép nàng lại nhớ đến chuyện lúc trước! Ta sẽ cho nàng một hôn lễ đẹp nhất thiên hạ! Về sau nàng chỉ có thể nghĩ đến hôn lễ của chúng ta,không được nghĩ đến những điều không vui nữa, rõ chưa?"

Hôn lễ đẹp nhất thiên hạ?!

Lạc Khuynh Hoàng nhìn ánh mắt thâm thúy của Quân Khuynh Vũ, khóe môi chậm rãi giương lên một chút tươi cười hạnh phúc. Nàng từng thề không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa, chính là, nếu như là nam nhân này, nàng nguyện ý lại tin tưởng một lần.

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now