Biểu tình ôn nhuận trong nháy mắt trở nên dữ tợn. Quân Kiền Linh gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khuynh Vũ, mắt như muốn nứt ra, đôi con ngươi một màu đỏ sậm.
Quân Khuynh Vũ vẫn như trước lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như hoàn toàn không cảm giác được sát khí trên người Quân Kiền Linh. Mặt mày nhu hòa, cười yếu ớt nhìn Quân Kiền Linh.
"Thất đệ thật sự là hảo mưu lược. Mười năm ẩn nhẫn, một khi ra tay liền tranh đoạt quân quyền. Ta còn kỳ quái Khuynh Hoàng là con gái của đại tướng quân vì sao lại tương trợ Liễu gia, nguyên lai nàng muốn trợ , không phải Liễu gia, mà là ngươi!" hai mắt Quân Kiền Linh đỏ ngầu, tức giận chỉ vào Quân Khuynh Vũ.
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng , từ chối cho ý kiến. Nàng giúp Liễu gia, còn vì ân tình của Liễu Tư Triệt, là vì đồng tình với tình cảnh của Liễu Cẩm Tú, đương nhiên, cũng là vì giúp Quân Khuynh Vũ.
"Nhị ca nếu đã biết, thì không cần lại tiếp tục động tâm tư lên Hoàng nhi ." trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lướt qua một tia phong mang, ánh mắt lợi hại nhìn Quân Kiền Linh. Trong nháy mắt từ trên người hắn phát ra một cỗ khí thế cường đại, khiến cho thân mình Quân Kiền Linh chấn động mạnh.
Hắn chưa từng nghĩ tới thất đệ bất cần đời này thế nhưng có khí thế mạnh mẽ như vậy. Những năm gần đây, hắn che dấu dưới nụ cười tà mị, thì sự ẩn nhẫn cùng mưu lược phải như nào đây? !
Nay hắn ( Vũ ca ) đã chiếm được quân quyền của kinh thành, lại được phụ vương sủng ái, hơn nữa được Lạc Khuynh Hoàng ái mộ, hắn có thể không cần tốn nhiều sức sẽ đạt được ủng hộ của đại tướng quân. Đến lúc đó, cho dù hắn ( QKL ) có thế lực mẫu tộc chống đỡ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Quân Khuynh Vũ.
Hắn hận a! Hận không thể giết hắn! Hắn ( Vũ ca ) đem bọn họ giống như hầu tử đùa giỡn nhiều năm như thế! Không phải bất cần đời sao? ! Không phải khinh thường đế vị sao? ! Không phải chán ghét phụ vương sao? ! Hiện tại vì sao phải cùng hắn tranh đoạt! Vì sao còn muốn cướp đi nữ nhân của hắn!
Không! Ngôi vị hoàng đế là của hắn. Lạc Khuynh Hoàng cũng là của hắn ! Nếu Quân Khuynh Vũ muốn cướp, như vậy hiện tại hắn không ngại sẽ giết hắn!
Nghĩ đến đây, mâu trung Quân Kiền Linh hiện lên một đạo sát khí, khóe môi gợi lên ý cười lãnh liệt, âm trầm nói, "Thất đệ thật sự muốn cùng ta tranh đoạt ? !"
"Đây vốn đều là của ta, cần gì tranh đoạt? !" Quân Khuynh Vũ không cho là đúng nói, thần sắc gian tràn ngập vẻ đương nhiên, tay vẫn như trước gắt gao nắm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, giống như muốn tuyên cáo chủ quyền.
Thần sắc không cho là đúng cùng hình ảnh tay trong tay với Lạc Khuynh Hoàng của Quân Khuynh Vũ hoàn toàn chọc giận Quân Kiền Linh, nhất thời như mấy đen giăng đầy trời , sát khí trong mắt hoàn toàn không hề che dấu phóng xuất ra ngoài, khóe môi âm lãnh nói, "Một khi đã như vậy, ngươi đi chết đi!"
Quân Kiền Linh vừa nói xong, đưa tay làm một thế, một đám ám vệ từ một nơi bí mật gần đó nhất tề hiện thân, mười mấy ám vệ, vừa thấy liền biết đều là người có võ công cao cường.
Lông mi đang buông xuống của Lạc Khuynh Hoàng khẽ nâng lên, trong con ngươi hắc bạch phân minh thình lình xuất hiện mười mấy ám vệ. Ngày ấy ám sát Lăng Cảnh Lan quả nhiên là người của Quân Kiền Linh. Khí tức trên người mười mấy ám vệ này cùng không hề khác biệt so với đám hắc y sát thủ ngày ấy.
Quân Khuynh Vũ nhìn mười mấy tên sát thủ xuất hiện, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong, không có nửa phần kinh ngạc, cũng không có nửa phần sợ hãi, hắn khẽ gợi lên một ý cười châm chọc, nhẹ nhàng nở nụ cười, "A, muốn mạng của ta? Chỉ bằng vài người này sao."
Trong nháy mắt Quân Kiền Linh nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc. Nhìn bộ dáng tuyệt không sợ hãi của Quân Khuynh Vũ. Chẳng lẽ hắn ta có chỗ dựa gì sao? ! Ám vệ của hắn ( QKL ) đều là sát thủ nhất đẳng, mười mấy người đối phó một người, cho dù Quân Khuynh Vũ có võ công hơn người, chỉ sợ cũng không phải đối thủ. Hắn ta đến tột cùng chỗ dựa gì, mà có thể khiến hắn ta không hề sợ hãi như thế! ?
Lạc Khuynh Hoàng cũng đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Quân Khuynh Vũ. Bên người Quân Khuynh Vũ cũng có ám vệ, điểm này nàng cũng biết. Cho nên hắn tuyệt đối không lo lắng an nguy của bọn họ. Nhưng thế lực của Lưu Tô các, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Quân Khuynh Vũ hẳn sẽ không vận dụng .
Võ công của Quân Khuynh Vũ kiệt xuất nhất thiên hạ, đối phó với mười mấy người tự nhiên không là gì, nhưng đây là ám vệ do Quân Kiền Linh nuôi dưỡng làm sao có thể chỉ có một chút như vậy? ! Nếu Quân Kiền Linh đem toàn bộ ám vệ tập trung lại đây, chỉ sợ Quân Khuynh Vũ cũng là hai đấm không địch được bốn tay!
"Hừ! Sắp chết đến nơi còn bướng bỉnh phản kháng ! Hôm nay bản điện hạ sẽ giết ngươi!" Trong mắt Quân Kiền Linh tràn ngập huyết sắc, giống như đã mất đi suy nghĩ, làm một thủ thế, tất cả ám vệ đều đã hành động.
Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, vẫn như trước không chút hoang mang ,trong đôi mắt đào hoa hẹp dài là ba đào mãnh liệt, ám vệ tốc độ cực nhanh hướng Quân Khuynh Vũ đánh úp lại, Quân Khuynh Vũ một tay ôm Lạc Khuynh Hoàng, ở giữa không trung lăng không bay lên, một cước đá văng một tên ám vệ, thoải mái đoạt trường kiếm trong tay hắn.
Quân Kiền Linh nhìn thấy chiêu thức của Quân Khuynh Vũ, liền biết công phu của Quân Khuynh Vũ hơn xa mười mấy ám vệ ở đây. Mới vừa rồi Quân Khuynh Vũ nói chỉ với những người này mà đã muốn mạng của hắn, chỉ sợ không phải giả !
Quân Kiền Linh bỗng rùng mình. Nếu hắn đã quyết định động thủ giết Quân Khuynh Vũ, thì nhất quyết không thể để cho hắn ta còn sống mà rời đi. Nếu hắn ta trở về cáo trạng với Quân Vũ Thần, hắn nhất định sẽ không chịu nổi !
Nghĩ đến đây, từ tay áo rộng thùng thình màu trắng bắn ra một quả đạn tín hiệu, bay lên cao rồi nổ tung.
Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, giống như chốn không người bước chân chầm chậm, hạ thủ như múa, những sát thủ võ công trác tuyệt ở trước mặt Quân Khuynh Vũ đều không chịu nổi một kích, không đến mười chiêu đều hoàn toàn bỏ mạng.
Tựa vào lòng Quân Khuynh Vũ, Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mày, mới vừa rồi Quân Kiền Linh thả đạn tín hiệu nàng tất nhiên là thấy , nhìn bộ dáng như đã định liệu trước của Quân Kiền Linh, hôm nay chắc chắn không thể không lấy tính mạng của Quân Khuynh Vũ.
Đến lúc này Quân Khuynh Vũ đã giết hơn mười người ám vệ. Hắn nhẹ nhàng buông eo Lạc Khuynh Hoàng, đổi thành nắm tay Lạc Khuynh Hoàng. Trên dung nhan tuyệt mỹ như yêu nghiệt không có nửa phần thay đổi, khóe môi gợi lên nụ cười thị huyết, nói, "Đạn tín hiệu? ! Nhị ca nghĩ rằng, ám vệ sẽ kịp cứu mạng ngươi sao? !"
Quân Kiền Linh nhìn Quân Khuynh Vũ từng bước tới gần, trong nháy mắt sợ hãi. Ám vệ cách nơi này một đoạn khoảng cách, nhanh nhất cũng cần nửa nén hương thời gian. Mà công phu của Quân Khuynh Vũ, vừa rồi hắn đã kiến thức qua, hình dung như quỷ mỵ cũng không quá đáng, tuy rằng hắn tự phụ võ công cao tuyệt, nhưng so sánh với Quân Khuynh Vũ, lại kém không chỉ một chút.
"Ngươi muốn giết ta? ! Ngươi không sợ phụ vương biết sẽ không buông tha ngươi? !" Quân Kiền Linh lui về phía sau một bước, vẫn tự trấn định nhìn Quân Khuynh Vũ.
Con ngươi Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia trào phúng, giống như nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười, câu môi nói, "Hiện tại Nhị ca mới nhớ tới phụ vương trách tội ? ! Mới vừa rồi nhị ca còn muốn giết ta đâu, chẳng lẽ không sợ phụ vương trách tội sao? !"
Quân Kiền Linh nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn tất nhiên không sợ! Ngọn núi này vô cùng hẻo lánh, mới vừa rồi vì không muốn người khác quấy rầy hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng, đã sớm phái người đuổi hết du khách trên núi , nay nơi này căn bản không có người khác. Cho dù hắn giết Quân Khuynh Vũ, hắn cũng có thể giả bộ là Quân Khuynh Vũ trụy nhai * bỏ mình, cùng hắn không có nửa phần quan hệ!
* trụy nhai : rơi xuống vách núi
Quân Khuynh Vũ thấy sắc mặt Quân Kiền Linh âm trầm cũng không nói chuyện, cố ý nhìn chung quanh, câu môi nói, "Nguyên lai nhị ca đã sớm đuổi hết người ở xung quanh đi, chuẩn bị giết người diệt khẩu? ! Như thế xem ra, bản điện mặc dù là giết nhị ca, phụ vương cũng sẽ không biết."
Sắc mặt Quân Kiền Linh càng thêm tái nhợt, bàn tay ở trong tay áo đầy mồ hôi. Chết tiệt, tại sao ám vệ còn chưa tới!
Nhìn sắc mặt vạn phần khó coi của Quân Kiền Linh, độ cong trên khóe môi Quân Khuynh Vũ càng sâu, con ngươi đen như mực không chút để ý nhìn Quân Kiền Linh, cười nói, "Nhị ca muốn giết bản điện. Bản điện lại vẫn là nhớ kỹ tình cảm huynh đệ, chỉ cần nhị ca cầu xin ta, ta liền buông tha nhị ca như thế nào?"
Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên xanh mét, con ngươi càng thêm âm trầm, không nói được một lời.
Tâm tình Quân Khuynh Vũ vô cùng tốt, chỉ lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, ý cười dịu dàng, không chút để ý nhìn Quân Kiền Linh.
Thời gian từng chút trôi qua. Thời gian một nén nhang đã hết.
Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên thập phần khó coi. Dựa theo đạo lý, ám vệ hẳn là đã đến. Cho dù nửa nén hương thời gian không kịp, hiện tại đã qua một nén nhang , vì sao một người cũng không có đến? ! Chẳng lẽ là nửa đường xảy ra tình huống gì ? !
Nếu ám vệ không đến, lấy thân thủ của hắn , nhất định không phải đối thủ của Quân Khuynh Vũ. Chẳng lẽ thật sự muốn hắn cầu xin Quân Khuynh Vũ sao? !
"Khuynh Hoàng quận chúa chẳng lẽ phải giúp Quân Khuynh Vũ khi dễ huynh trưởng như thế sao?" Quân Kiền Linh đem ánh mắt từ trên người Quân Khuynh Vũ dời sang Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia chờ đợi.
Khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên ý cười châm chọc, từ chối cho ý kiến nhìn Quân Kiền Linh. Cư nhiên muốn Hoàng nhi ra tay giúp hắn, đáng tiếc hắn không biết, Hoàng nhi hận nhất , đó là hắn.
Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy Quân Kiền Linh cư nhiên chất vấn nàng, bên trong con ngươi đen như mực trong hiện lên một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, "Khi dễ huynh trưởng? ! Khuynh Hoàng thật sự chưa từng nhìn thấy. Khuynh Hoàng chỉ nhìn thấy nhị hoàng tử muốn tàn sát huynh đệ !"
Nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt Quân Kiền Linh lại trắng thêm vài phần! rõ ràng Lạc Khuynh Hoàng cùng một phe với Quân Khuynh Vũ. Tại sao hắn lại ký thác hy vọng vào Lạc Khuynh Hoàng? !
Lạc Khuynh Hoàng nói không sai. Hôm nay không thể giết Quân Khuynh Vũ, về sau sẽ thành họa lớn! Nhìn Quân Khuynh Vũ đang tựa tiếu phi tiếu, hắn chỉ cảm thấy giống như bị một tòa đại sơn đè nặng, hoàn toàn không có khí lực phản kháng . Đó là một loại áp bách tuyệt đối, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
Từ bao giờ thất đệ có được khí thế như vậy ? !
"Mặc dù Khuynh Hoàng hướng vào thất đệ, nhưng là phụ thân nàng lại hướng vào ta! Hắn cố ý muốn nàng với ta thành hôn đấy. Nàng cũng không nên giúp sai người!" Quân Kiền Linh tránh ánh mắt của Quân Khuynh Vũ, thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong giọng nói có rõ ràng uy hiếp.
Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng giống như hắc diệu thạch hơi trầm xuống, trong nháy mắt, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp là một mảnh đen đặc vô biên vô hạn, mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, khóe môi nàng gợi lên ý cười càng thêm lạnh như băng.
Hảo một cái Quân Kiền Linh! Cư nhiên dùng đại tướng quân phủ đến uy hiếp nàng. Hắn cũng biết, cuộc đời nàng hận nhất đó là bị người khác uy hiếp! Khinh thường mở miệng, "Nếu cha ta hướng vào ngươi, như vậy, ngươi liền cưới cha ta đi."
Vừa dứt lời, Quân Khuynh Vũ liền nhịn không được nở nụ cười ra tiếng. Hoàng nhi lời này xác thực tại có chút không ngoan . Không chỉ có nhục nhã Quân Kiền Linh, sợ là ngay cả Lạc Nguyên cũng cùng nhau nhục nhã luôn.
Quân Kiền Linh bị nửa câu cuối của Lạc Khuynh Hoàng nói khiến cho khuôn mặt dễ nhìn lập tức trầm xuống, ý cười nơi khóe môi còn chưa kịp giơ lên lập tức cứng ngắc, đôi con ngươi giống như muốn phun ra hỏa, lớn tiếng quát, "Lạc Khuynh Hoàng! Nàng không cần không biết phân biệt! Nàng chẳng lẽ muốn làm trái ý phụ thân nàng sao? !"
"Ý tứ của hắn, cùng ta có quan hệ gì đâu? !" Lời nói lưu loát, không mang theo nửa phần do dự, có chính là hờ hững cùng không kềm chế được. Người phụ thân kia, vì quyền thế của mình mà cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con, một phụ thân hư tình giả ý , vì sao muốn nàng phải nghe lời hắn nói, vì sao không thể ngỗ nghịch ý tứ của hắn? !
Đừng nói là ý tứ của hắn, mặc dù là tính mạng của hắn, nàng cũng không để vào mắt !
"Hừ! Ngươi cho là bản điện hạ không phải ngươi thì không cưới? !" Quân Kiền Linh lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nham hiểm nhìn Lạc Khuynh Hoàng, oán hận nói, "Phụ thân ngươi đã đáp ứng cùng ta liên thủ! Thành hôn bất quá là vì củng cố quan hệ mà thôi! Phụ thân ngươi lại không chỉ có một nữ nhi là ngươi!"
Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhướng, một đôi mắt đẹp sắc bén nhìn Quân Kiền Linh, không chút thoái nhượng. Quân Kiền Linh thật đúng là thiếu kiên nhẫn, nàng bất quá tùy ý nói vài câu, hắn liền nói ra hiệp nghị của hắn cùng Lạc Nguyên âm thầm bàn.
Khóe môi gợi lên một chút ý cười trào phúng, mở miệng, "Phụ thân xác thực không chỉ có một nữ nhi. Nhị hoàng tử là muốn muốn kết hôn cùng Lạc Khuynh Quốc dã gả cho mã phu, hay là muốn thú Lạc Khuynh Thành đã bị xử tử?"
Từ ngữ điệu, cũng là đem Quân Kiền Linh đặt vào hoàn cảnh càng thêm khó coi. Lạc Nguyên xác thực không chỉ có một nữ nhi. Nhưng một người đã gả cho mã phu không trinh không khiết. Một người đã bị phán xử tử trước mặt mọi người, tuy rằng bị hắn âm thầm cướp đi, lại vẫn không thể gặp người khác . Nói như vậy, muốn hợp tác, biện pháp duy nhất , là thú Lạc Khuynh Hoàng!
Lạc Khuynh Hoàng nhìn rõ ràng thần sắc của Quân Kiền Linh , từ từ mở miệng, trong giọng nói hình như có vài phần nghiền ngẫm vài phần đùa cợt, "Nha, ta nhưng thật ra đã quên, Lạc Khuynh Thành hình như được người cứu đi . Xem bộ dáng này của nhị hoàng tử, sẽ không phải là nhị hoàng tử mạo hiểm trước mắt thiên hạ cướp đi tử tù đi? !"
Một câu nhẹ nhàng ôn nhu, không thấy bao nhiêu sắc bén, cũng khiến trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia bối rối. Lạc Khuynh Hoàng làm sao có thể biết là hắn cứu đi Lạc Khuynh Thành? ! Chẳng lẽ trên tay nàng có chứng cớ, nếu nàng đem việc này báo cho phụ vương, vậy hắn thật sự sẽ vạn kiếp bất phục !
Nghĩ đến đây, trong mắt Quân Kiền Linh lướt qua một tia sát khí. Hắn thà rằng giết Lạc Khuynh Hoàng, cũng không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ!
"Bản điện khuyên ngươi tốt nhất thu hồi sát khí của ngươi. Chớ quên tình cảnh hiện tại của ngươi ! Ngươi nếu còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn Hoàng nhi, bản điện không ngại hiện tại sẽ giết ngươi!" trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ chợt lóe lệ mang, khóe môi có chút gợi lên, vẻ mặt sát phạt.
Tay áo như hỏa không gió tự bay, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt hắn thản nhiên nhìn Quân Kiền Linh, chỉ là một cái liếc mắt, liền khiến Quân Kiền Linh có cảm giác giống như đặt mình trong thiên quân vạn mã , cái loại khí thế này, cho dù là Quân Vũ Thần cũng không thể so sánh!
Nhớ tới lời nói lúc trước của Quân Khuynh Vũ, lại thêm bị Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái khiến hắn kinh sợ, Quân Kiền Linh cơ hồ là không tự giác quỳ xuống, giọng căm hận nói, "Bản điện nhất thời hồ đồ, mong rằng thất đệ không cần để ý, bản điện ở trong này hướng thất đệ nhận lỗi"
"Đợi chút." Quân Khuynh Vũ nhìn thấy động tác muốn đứng lên của Quân Kiền Linh, ra tiếng ngăn cản nói, "Nhị ca còn chưa hướng Hoàng nhi xin lỗi."
Quân Kiền Linh ôm nỗi hận nhìn Quân Khuynh Vũ liếc mắt một cái, hướng Lạc Khuynh Hoàng nói, "Khuynh Hoàng quận chúa, Kiền Linh nhiều có mạo phạm, mong rằng ngươi bao dung."
Lạc Khuynh Hoàng nghiêng đi nửa người, giống như không muốn nhìn đến Quân Kiền Linh. Nàng nhìn Quân Khuynh Vũ, đáy lòng lướt qua một tia ấm áp. Người kia, chính là muốn Quân Kiền Linh hướng nàng xin lỗi sao? ! Chính là, Quân Kiền Linh thiếu nàng, làm sao có thể là một câu xin lỗi là có thể bù đắp .
Nàng hiểu tâm tư của Quân Khuynh Vũ, hắn là muốn đem tôn nghiêm của Quân Kiền Linh dẫm nát dưới lòng bàn chân , đến khi tiêu trừ hết hận ý trong lòng nàng. Nhưng hận ý của nàng, không chỉ một chút như vậy, tôn nghiêm của Quân Kiền Linh đối với Quân Kiền Linh mà nói có lẽ đáng giá, nhưng đối với nàng mà nói, không đáng một đồng!
Một nam nhân vô tâm vô phế, một nam nhân chỉ biết quyền thế như vậy, tôn nghiêm có giá trị bao nhiêu tiền? ! Nàng căn bản khinh thường nhận xin lỗi của hắn.
Quân Kiền Linh nhìn thấy phản ứng của Lạc Khuynh Hoàng , trong lòng không khỏi hận cực! Hắn thuở nhỏ là thiên chi kiêu tử, lại là kinh thành tứ công tử, nữ tử ngưỡng mộ hắn vô cùng nhiều, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên khinh thường hắn như thế ? !
"Nhị ca đứng lên đi." Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng phản ứng như thế, tựa hồ cũng không thấy ngoài ý muốn, lấy tính tình Hoàng nhi tất nhiên là không hiếm lạ , nhưng là hắn hiếm lạ, phàm là người khi dễ Hoàng nhi, đều phải trả giá đại giới! Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, hắn ta cướp đi thứ gì từ Hoàng nhi, hắn nhất định từng kiện từng kiện đòi trở về! Tôn nghiêm này, đó là điều đầu tiên!
Quân Kiền Linh đứng dậy, nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên người, mày gắt gao khóa chặt .
Quân Khuynh Vũ vẫn lạnh nhạt tự nhiên như trước , giống như một đế vương sau khi nhận triều bái của thần tử tùy ý cho thần tử đứng dậy. Hắn không chút để ý quét về khu rừng liếc mắt một cái, từ từ nói, "Liễu công tử nếu đã đến đây, sao không đi ra cùng nhau thưởng thưởng cảnh đẹp?"
YOU ARE READING
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậu
FantasyTruyện re-up nhằm mục đích đọc offline. Tác phẩm: CUỒNG HẬU TRỌNG SINH Tác giả: Thủy Thanh Thiển Nguồn: https://phongtuyetlau.wordpress.com/ VĂN ÁN: Đích nữ tướng môn, một khi phong hậu, uy phong thế nào. Không biết khi nào hạnh phúc ôn nhu liề...