Yoongi quay người đối diện với Kim Taehyung, bắt gặp ánh mắt ngờ vực của hắn nhìn mình, Yoongi đoán được phần nào suy nghĩ trong đầu hắn hiện tại. Hắn chắc chắn là đang nghĩ anh đang cố gắng để làm thân với hắn, hay nói theo một cách phũ phàng hơn theo như cái cách hắn vẫn nghĩ đó là anh đang muốn xoá sạch tội trạng của mình trong lòng hắn.
Mặc dù hắn không cần nói gì nhưng ánh mắt hắn lúc này đã phơi bày tất cả chút tâm tư đó của hắn, khiến Yoongi không nén nổi một tiếng cười trào phúng trong lòng. Trên khuôn mặt trắng trẻo đầy mệt mỏi của Yoongi, đôi môi anh vẽ lên một đường cong nhạt nhẽo
"Đừng nghĩ nhiều, tôi không phải loại người thấy chết không cứu"
Nói rồi anh lần nữa quay lưng về phía hắn, nhưng dường như kẻ này không có ý định buông tha anh mà tiếp tục dằn từng tiếng bằng chất giọng trầm đáng sợ của mình
"Nhưng cho tới cuối cùng, thì anh vẫn chỉ là một kẻ giết người đáng ghê tởm đấy thôi!"
Yoongi không nhúc nhích, anh cười khổ một tiếng khe khẽ trong cổ họng. Những lời lẽ nặng nề này của Kim Taehyung anh đã sớm nghe quen suốt thời gian qua rồi, nhưng chưa một lần nào nghe thấy hắn nói mình là kẻ giết người mà trong lòng anh không cảm thấy chua xót giống như có hàng ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào tim mình vậy.
Cuộc đời anh đi tới bước đường này, tương lai sự nghiệp đã hoàn toàn khép lại, ấy vậy mà vẫn còn một Kim Taehyung một mực gán cho anh tội danh giết người mà ngày ngày đay nghiến hành hạ tinh thần anh, Yoongi không hiểu rốt cuộc kiếp trước anh đã nợ nần gì hắn mà tới kiếp này lại phải khổ sở trả nợ cho hắn như vậy
Nhìn bóng lưng bất động của Yoongi, khoé môi Taehyung vẽ lên một đường cong giễu cợt. Xem ra kẻ mặt dày này đã bị hắn nói trúng tim đen nên chẳng còn có thể phản bác được gì nữa. Thế nhưng trái với suy nghĩ của Taehyung và cũng trái với những phản ứng trước đây của mình, Yoongi quay phắt lại, bước nhanh về phía hắn với khuôn mặt vô cùng phẫn nộ.
Chưa kịp để Taehyung kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Yoongi đã vươn tay túm lấy cổ áo hắn, ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt của kẻ cao hơn mình nửa cái đầu, nghiến răng nói
"Tôi đã nói tôi không giết người! Cậu bị thiểu năng hay sao mà nghe mãi không hiểu hả??!"
Sự phẫn nộ của Yoongi quả thực ngoài sức tưởng tượng của Taehyung, hắn chưa từng nghĩ có một ngày Yoongi sẽ phản ứng gay gắt như lúc này trước sự khinh bỉ của hắn. Bàn tay trắng nhợt nhạt của anh nhìn tuy có vẻ yếu ớt nhưng lại túm cổ áo hắn chặt tới mức hắn buộc phải cúi đầu nhìn anh nếu không muốn bị ngạt thở chết. Ánh mắt anh bừng bừng lửa giận áp đảo hẳn so với đôi mắt sắc lẹm của hắn, Min Yoongi đã thực sự tức giận rồi.
Nhưng lấy tư cách gì mà tức giận với hắn?
Đã giết chị gái hắn nhưng lại còn trơ trẽn nổi khùng với hắn? Người có quyền nổi khùng ở đây rõ ràng chỉ có Kim Taehyung hắn mà thôi!
"Anh nghĩ mình có quyền lớn tiếng à? Anh nghĩ mình là ai hả Min Yoongi ? Chỉ là một tên giết người không dám nhận tội lỗi, phách lối cái gì hả?"