C391 - 395

38 0 0
                                    

Chương 391: Thiên sứ đang hát

Đường Khả Hinh một mình nặng nề lặng lẽ đi trở về phòng thư kí, nghĩ tới lúc đi khỏi Trang Hạo Nhiên nói câu: Trên thế giới này, xung quanh của chúng ta không có ai, trái đất vẫn quay như thường. Trong lòng hơi căng thẳng, cô có chút áy náy ngồi tại chỗ, có chút yếu mềm không còn hơi sức mở tài liệu ra. . . . . .

Tiêu Đồng ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, có chút mất mát, nở nụ cười.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thư ký Ti Lan nhìn về phía Khả Hinh, cười nói: "Khả Hinh? Laurence tiên sinh tìm cô ở lầu một."

Đường Khả Hinh nghe xong, biết là chuyện hầu rượu, ngay lập tức đứng lên, nói: "Tốt! Tôi lập tức đến ngay!"

"Cố lên!" Ti Lan nói xong, liền cười đi trở về chỗ ngồi.

Đường Khả Hinh đóng sách lại, chỉnh sửa đồng phục một chút, ngay lập tức đi ra ngoài.

"Lão đại của chúng ta, đối với Khả Hinh thật rất tốt." Có một thư ký nhìn về phía bóng lưng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh biến mất ở cửa, mới có chút hâm mộ cười nói.

Ti Lan mở tài liệu ra, mỉm cười nói: "Cô hâm mộ cũng không được, cô có thiên phú rượu đỏ sao? Cô có thể một người một ngựa giải quyết Ủy viên Trương và Thủ tướng sao? Con bé này là thật rất chịu khó, ngay cả tôi có lúc cũng không thể không bội phục dũng khí của cô ấy, lão đại giao cho cô ấy tất cả công việc, cô đều có thể yên lặng hoàn thành thật tốt, giống như không cần ngủ, không cần nghỉ ngơi, không cần ăn cơm."

Lúc này Nhã Ny mới cầm bút lông chim màu hồng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đồng, tò mò hỏi: "Tiêu Đồng? Lão đại của chúng ta không phải ngồi máy bay tư nhân, trở về Anh quốc sao?"

"Ừ." Tiêu Đồng lại mở tài liệu ra, chuẩn bị làm việc.

"Vậy làm sao mua hai cái rương?" Cô cười hỏi tiếp: "Anh luôn đi xa nhất, cũng chỉ có một túi hành lý."

Tiêu Đồng nghe lời này, không biết làm sao trả lời.

"Cô không biết à?" Ti Lan nhìn Nhã Ny cười nói: "Đó là chuẩn bị cho Khả Hinh, tôi hôm nay đi ra ngoài, chính là nhanh chóng làm thị thực cho Khả Hinh, lúc trước đã làm vẫn chưa xong."

"Lão đại muốn cùng Khả Hinh trở về Anh quốc?" Nhã Ny lập tức kinh ngạc hỏi.

"Chuyện này. . . . . ." Tiêu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: "Chuyện này đã qua, hành trình của Khả Hinh đã hủy bỏ, lão đại tiếp tục trở về Anh quốc, nhưng tôi không hy vọng mọi người nhắc ở trước mặt của Khả Hinh, bọn họ có lý do, được không?"

Mọi người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười xoay người, tiếp tục công việc.

Tiêu Đồng nhìn tất cả đồng nghiệp, rất nghe lời, liền khẽ mỉm cười, tiếp tục công việc.

Đại sảnh Hoàn Á, bởi vì đồng nghiệp đi làm, chỉ có vài người khách Trung Quốc đang nhanh chóng đi lên về phía trước.

Đường Khả Hinh đi ra thang máy, cất bước nhanh thêm một chút, mới vừa muốn đi về phía trước, vẫn không tự chủ bị bóng lưng một người đàn ông phương tây hấp dẫn, nhìn sang, người đàn ông tuổi chừng 50, người mặc tây trang màu đen của chuyên gia hầu rượu đẳng cấp cao nhất, đang đưa lưng về phía mình, ngẩng đầu lên nhìn đài phun nước, giống như bức tượng, giống như sẽ không động. . . . . .

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC - Hào Môn Tranh Đấu INơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ