Chương 7.2

4.4K 345 9
                                    

Tưởng Thầm giật giật ngón tay rũ bên người, không khống chế được xúc động muốn vuốt ve bụng mình, đây là thói quen nhỏ của cậu hình thành qua mấy ngày qua.

Cậu hơi hơi gật đầu với Phong Dương, quay đầu, đi ra khỏi phòng khám.

Bên ngoài phòng khám đường phố thưa thớt ít người lui tới, tự nhiên xe taxi đi đến bên trong ngõ nhỏ là rất ít, từ ngõ nhỏ đi ra đường cái,vừa rồi trải qua một phen kiểm tra, bên ngoài sắc trời đã tối đi không ít.

Giơ tay cản lại một chiếc xe, ngồi trên ghế sau, rốt cuộc lúc này Tưởng Thầm mới đặt tay lên bụng, đột nhiên cậu buộc chặt ngón tay, đem quần áo ở eo nắm chặt hết mức.

Một cỗ bi thương nồng liệt không có dấu hiệu tràn vào lồng ngực Tưởng Thầm, làm trái tim cậu nhảy lên một chút rồi đau giống như bị xé rách.

Cậu cảm thấy yết hầu chua xót, rõ ràng chính mình trước kia không phải người yếu ớt như vậy, nay bởi vì ngoài ý muốn mang thai, khiến cho cảm xúc bản thân thay đổi khác thường.

Hít một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra, đem cảm giác chua xót ở cổ họng cưỡng chế áp xuống.

Cuộc sống mà ai không từng suy sụp vài lần, cuộc sống vốn dĩ chính là một hồi buồn vui lặp đi lặp lại.

Chỉ là mang thai mà thôi, phá bỏ đứa bé liền tốt rồi, Phong Dương sẽ giúp cậu đem việc này xử lí sạch sẽ, cậu căn bản không cần lo lắng về bất cứ điều gì.

Một chút việc đều không có.

Tưởng Thầm rời đi không bao lâu, Phong Dương cũng theo sau rời đi.
Bác sĩ đi đến trước mặt Phong Dương, tay đặt trên vai bạn tốt, hai người vai kề vai đứng.

Hai tầm mắt đều nhìn hướng Tưởng Thầm rời đi.

"Tôi nói này đại ảnh đế, cậu có biết một người baba khác của đứa bé là ai không? Tôi tương đối tò mò, là ai lợi hại như vậy, ngủ một người đàn ông đến độ mang thai."

Bác sĩ một bộ dáng vô cùng nhiều chuyện.

Phong Dương nghiêng đầu nhìn chằm chằm bác sĩ, bác sĩ giương lên gương mặt tươi cười.

Phong Dương đột nhiên hạ thấp một bả vai, cánh tay của bác sĩ liền rơi xuống.

"Ai?" Bác sĩ kinh ngạc kêu một tiếng.

"Tôi cũng không biết, còn có chút việc, đi trước." Không muốn ngốc ở nơi này nữa, Phong Dương lập tức chào tạm biệt.

"....Đã vài ngày không gặp, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm a." Bác sĩ trong lòng tuy nhiều chuyện muốn nói nhưng kì thực không nặng, nhìn ánh mắt người khác này hắn vẫn phải biết.

Bước chân đang đi ra ngoài của Phong Dương hơi dừng, xoay người, bác sĩ cho rằng anh đồng ý, người kia lại ném lại một câu 'lần sau đi'.

Đôi chân dài nhanh chóng bước đi, đảo mắt liền dừng ở ô tô đậu bên ngoài phòng khám, ô tô nhanh chóng rời đi, đem bác sĩ cùng phòng khám nháy mắt bỏ xa.

Về đến nhà, Tưởng Thầm liền bắt đầu kiểm tra một lượt lịch trình đã được an bài, thứ sáu thời gian không đủ, chủ nhật có hoạt động cần tham gia, không phải ở tại đây, nhưng cũng may không quá xa, lái xe mất tầm hai giờ, cứ như vậy, buổi chiều hẳn là có thể làm phẫu thuật.

[OG]Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ