Chương 14.2

2.5K 206 5
                                    

Tưởng Thầm trước mắt trông vẫn còn rất thật thà, trong lòng Tạ Mục Vũ nghĩ tuy có gương mặt này nhưng cũng sẽ chả trụ được bao lâu.

Giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn, lòng biết ơn sớm hay muộn cũng sẽ bị nhuốm bẩn.

Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, thái độ đối với Tưởng Thầm tuy là không phải đại biến 180 độ, nhưng thay đổi này cũng đủ rõ ràng để cậu cảm nhận được.

Tạ Mục Vũ treo tươi cười đầy mặt đi đến bên người Tưởng Thầm, cánh tay đặt ở trên vai cậu, một bộ dáng anh em tốt.

Hắn nói với cậu, đồng thời cũng là tuyên ngôn với hai đội còn lại: "Quán quân lần này, chúng ta lấy chắc rồi."

Tưởng Thầm quay đầu nhìn Tạ Mục Vũ gần trong gang tấc, phần địch í kia đã biến mất, đồng thời ngoài ý muốn Tưởng Thầm phát hiện ra hình dáng sườn mặt của Tạ Mục Vũ, mạc danh có điểm tương tự với Phong Dương.

Đương nhiên Tạ Mục Vũ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cậu, nhìn ánh mắt cậu có hơi thâm ngưng ( thâm trầm + ngưng trọng), cũng hoàn toàn không nghĩ tới cậu nhìn chằm chằm hắn là có liên quan đến Phong Dương, chỉ tưởng là Tưởng Thầm không tin hắn.

"Tôi khi còn nhỏ đã từng đi hái mận, biết chọn quả thế nào, cậu cùng tôi một đội, tuyệt đối không phải sai lầm a."

Tưởng Thầm có chút không phân rõ hắn đang diễn hay là thật lòng, camera quay đến hai người bọn họ, cậu liền phi thường phối hợp gật gật đầu.

"Em không nghi ngờ, em thực sự tin tưởng anh Vũ đấy." Tưởng Thầm cũng lộ ra tươi cười.

Vì Tạ Mục Vũ khoác bả vai cậu, cậu lại không mặc quá nhiều quần áo, bởi vì biết phải đi leo lên núi cho nên quần áo đều hơi mỏng, tay hắn đặt ở trên người cậu, ẩn ẩn có thể cảm nhận cơ thể đối phương truyền đến một ít nhiệt độ.

Đôi mắt nhìn về phía hắn kia như hợp lại một ngọn lửa ở bên trong, thuần tuý mà sáng trong, mang theo một loại tính xuyên thấu, làm Tạ Mục Vũ cảm thấy dường như đã bị tầm mắt đối phương nhìn thấu toàn bộ.

Đồng tử hắn hơi co rút, hắn giống như biết được lý do vì sao trợ lý của mình lại thích Tưởng Thầm.

Nếu chỉ đơn thuần tính vẻ ngoài của cậu, không cần so đến những mặt khác, Tưởng Thầm thật sự tuấn tú soái khí hơn phần lớn người trong giới giải trí.

Nhìn xa hơn, làn da cậu tinh tế trắng nõn, cơ hồ nhìn không thấy bất luận tì vết nào.

Nhan sắc như vậy, được gọi là thịnh thế mỹ nhan, mới không đến nỗi làm người ta cảm thấy nói quá so với sự thật.

Quan niệm của một người tựa hồ thật dễ dàng bị tác động mà chuyển biến, thêm cả vẻ tuấn mỹ của thanh niên trước mắt, cũng không phải loại hình mang đến nhiều lực công kích, loại ngoại hình này thực dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Đối với vẻ mặt hơi hơi thay đổi của Tạ Mục Vũ, Tưởng Thầm cũng có chút cảm giác.

Nhưng cậu cũng chỉ là tới làm khách quý một kỳ, đến loại chuyện có thể hay không thành bạn tốt với bọn họ, thật ra mà nói cậu cũng không có quá nhiều chấp nhất.

[OG]Con trai tôi có một người cha ảnh đế tám tỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ