Chương 6

2.3K 175 3
                                    

Giấc mơ cũ mơ hồ

Quá khứ mờ hư ảo

Xuân hoa thu nguyệt lý

_________

Ngụy Vô Tiện đang ngồi xổm trên bụi cỏ, đôi nơi loạn chuyển, nhưng hắn không nhúc nhích.

Cha và mẹ của hắn vẫn đang ở bên ngoài, đại khái là đang đánh nhau với kẻ xấu, bọn họ một đường đều làm như vậy. Cả cha mẹ hắn chưa bao giờ để hắn chứng kiến họ tiêu diệt kẻ xấu, nhưng Ngụy Vô Tiện đã nhìn thấy hai người luyện kiếm cùng nhau. Hắn cảm thấy không ai trên thế giới này có thể so bì kiếm pháp tuyệt đẹp như của cha và mẹ.

Hắn nghe thấy tiếng cha hô hoán, từ trong bụi cỏ vui vẻ đứng lên, lại nghe thấy tiếng hét của mẹ, "Chạy đi! A Anh! Chạy đi!"

Không đợi Ngụy Vô Tiện quay lại, lưỡi kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ hắn.

Hắn đại khái là liều mạng hô cha mẹ. Sắc mặt mẹ hắn nhất thời thay đổi, không nghe cha hắn can ngắn, liền phi người chạy tới. Ngụy Vô Tiện vươn hai tay ra và nghĩ rằng mẹ sẽ giữ mình nhẹ nhàng như thường lệ.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn chỉ thấy sắc đỏ trên ngực mẹ tràn ra, mũi kiếm màu bạc chính từ nơi đó xuyên qua.

Cơ thể nhỏ bé của Ngụy Vô Tiện run rẩy, trái tim hắn vỡ òa. Hắn mở miệng trong tuyệt vọng, nhưng hắn chẳng thể nào tạo ra được âm thanh trong cổ họng.

Hắn tỉnh dậy.

Bộ não Ngụy Vô Tiện đột nhiên đau đớn và cơ thể bị kéo ra, quần áo ướt sũng trong nước. Hắn vẫn còn cầm thứ gì đó trong tay, là một cây sáo.

Để cứu hắn, mẹ hắn đã chết dưới tay những kẻ đánh lén, cha vì cứu hắn và muốn đoạt lại xác của mẹ hắn mà giết người đỏ cả mắt, tiễn cả đám người kia cùng lên trời. Khi chạy đến bên hắn, cha hắn hoàn toàn mất máu rồi ngã xuống.

Cây sáo lăn lông lốc đến chân Ngụy Vô Tiện đang đứng hoàn toàn bất động.

Vài ngày trước, Tống y sư nói chân của Ngụy Vô Tiện có thể đi bộ được 1 chút, Lam Vong Cơ không lay chuyển được Ngụy Vô Tiện, đưa hắn đi xem lễ hội Hoa đăng ở Cô Tô.

Ngụy Vô Tiệng giống như chim xổ lồng, nhảy nhót không ngớt, Lam Vong Cơ theo sát bên cạnh hắn. Y cố ý hoặc vô tình giúp hắn chống đỡ với đoàn người nườm nượp.

Ám vệ của Lam Vong Cơ trong đám người nhắm mắt làm ngơ, đây mà là tù binh ư? Có những tù binh chiến tranh lại có thể được Tướng quân đưa ra ngoài mỗi ngày với các Tướng lĩnh?

Vào cuối mùa hè, lễ hội Hoa đăng rất đẹp và náo nhiệt. Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào đám đông, Lam Vong Cơ có chút khó khăn. Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện dừng lại trước một bàn đông người, là tiết mục múa đèn.

Lam Vong Cơ khó khăn chen vào đám người và đứng cạnh hắn. Khi nhìn lên khán đài, chỉ cảm thấy bên tai bắt đầu nóng rần lên. Trên đài cô nương ăn mặc cũng đủ mát mẻ, từ từ đi qua mép khán đài mang theo một làn gió thơm mát.

Đợi đã, đây không phải cô nương trong thanh lâu sao?

Lam Vong Cơ nhìn qua Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng rực lên, la to và chuẩn bị chạy 3 bước. Y đưa tay ra đặt lên vai Ngụy Vô Tiện, vững vàng ấn xuống phía dưới.

Tướng quân lệnh [MĐTS Đồng nhân]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ