CHƯƠNG 14. MẤT HỒN

527 10 0
                                    

Gậy thịt rong ruổi lộ trình mưa móc, liên tục va chạm khiến đôi gò bòng đào không ngừng lay động, ánh mắt Mục Phách không rời khỏi mặt Gia Ngộ, anh nhíu mày, giơ tay kéo phần chăn trong miệng cô ra.

"Hay là em cắn anh đi?" Anh vừa nói vừa hạ thấp thân thể ôm lấy Gia Ngộ.

Mắt Gia Ngộ đỏ lên, vừa mở miệng, hàm răng đã đụng phải bả vai Mục Phách. Bây giờ cô mới hiểu được ý tứ câu nói kia của anh, thì ra là muốn cô cắn chỗ này.

Thịt đưa tới miệng, Gia Ngộ chẳng chút khách sáo, cô há miệng.

Toàn bộ cơ thể nữ tính đều bị giấu dưới thân đàn ông, cảm giác tồn tại lớn nhất chính là âm thanh nức nở nghẹn ngào loáng thoáng.

Mục Phách hoàn toàn không đau, bởi vì Gia Ngộ không nỡ lòng nào cắn anh. Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào hõm vai anh, làm cho tiếng rên rỉ chỉ giấu trong không gian giới hạn, không dám la lớn. Song hơi thở nóng rực lại hòa hợp với da thịt tiến sâu vào lỗ chân lông, thật sự rất ngứa, ngược lại khiến anh chịu giày vò gấp bội, còn không bằng cắn thật đau để anh lấy lại tỉnh táo.

Hiệu ứng liên hoàn, Mục Phách mạch mẽ đâm về phía trước một cái!

"A!"

Gia Ngộ không kịp che miệng, hoặc là nói, cô chẳng muốn kiềm nén, cũng lười diễn trò, dù sao người bên ngoài không có khả năng nghe thấy. Lúc nãy sở dĩ cô nói như vậy, chẳng qua là muốn nhìn vẻ mặt khó xử của Mục Phách mà thôi.

Ham muốn mãnh liệt nhưng lại bởi vì cảm thấy thẹn mà khắc chế ham muốn, điều này sẽ khiến cô có cảm giác đi từ kích thích này đến kích thích khác.

Không ngoài dự đoán của Gia Ngộ, phản ứng đầu tiên của Mục Phách chính là dùng môi chặn miệng cô.

Hai người trao đổi nước bọt cho nhau, nước sữa hòa hợp, vật nam tính tùy tiện đi vào thật sâu rồi nhanh chóng rút ra, dịch thể ướt đẫm nơi tiếp hợp phát ra âm thanh đáng xấu hổ, dâm uế không chịu nổi. Lúc động tình, Mục Phách hôn xuống dưới, từng chút từng chút mút mát cổ Gia Ngộ.

Anh nghe được tiếng thở dốc tiếng sau êm tai hơn tiếng trước của Gia Ngộ, song lại không muốn ngăn cản.

Thậm chí anh còn có ý nghĩ hoang đường, nghe rất thích, "Không sợ người bên ngoài nghe thấy?"

Ra vẻ đạo mạo.

Rõ ràng ngoài miệng lúc nào cũng cẩn thận từng ly từng tý, nhưng cặp mắt kia cũng trần trụi nói cho Gia Ngộ biết, anh thích như vậy.

Nếu không anh hỏi làm chi? Trực tiếp dùng môi chặn miệng cô như vừa rồi không phải tốt rồi sao?

Gia Ngộ trêu tức liếc anh, dường như có thể nhìn thấu tất cả tế bào ác tính ẩn sâu trong con người anh.

"Sợ chứ. Nhưng mà. . ." Cô cố ý kề sát vào lỗ tai Mục Phách, rên rỉ một tiếng mất hồn, "A!"

Sung sướng quan trọng hơn sợ hãi.

Tốc độ đâm vào rút ra của Mục Phách càng nhanh hơn.

Gia Ngộ dùng tay đỡ đôi chân mình, bắp chân đá lung tung trong không khí, vật nam tính vừa thô vừa cứng rắn, không thương tiếc ma sát ra độ nóng, một giây cũng không ngừng mà liên tục đâm vào động hoa mềm mại sưng đỏ. Cô sướng đến nỗi hốc mắt ướt át, bàn tay vòng qua cổ Mục Phách, kéo mặt anh đến gần ngực mình.

NGƯƠI XEM GIÓ NAM THỔI (H+)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ