Jungkook trở về nhà sau một đêm ở lại bệnh viện. Bà Kim và Seokjin khoảng tầm bảy giờ đã tới nơi sau đó đưa Taehyung đi làm xét nghiệm để đảm bảo rằng mọi thứ vẫn ổn để tiến hành ca phẫu thuật.
Hwang Chiyeol chính là người sẽ trực tiếp ở trong phòng mổ quan sát. Đồng thời cũng là người hỗ trợ về mọi mặt cho các y bác sĩ tại đây.
Ca phẫu thuật diễn ra hơn bốn giờ đồng hồ. Lúc này cũng đã là thời điểm xế chiều. Kim Taehyung được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt và hắn vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được. Bà Kim nghe lời Seokjin về nhà sau khi ngồi gần như cả ngày tại phòng chờ. Jungkook ở nhà đã soạn xong xuôi đồ đạc.
Gần tối, tiếng xe hơi quen thuộc dừng chân trước cửa nhà. Bà Kim đi vào trong bằng vẻ mặt mệt mỏi nhưng kì thực trong lòng đã nhẹ nhõm hơn mấy phần. Ca phẫu thuật thành công mĩ mãn cũng khiến tảng đá trong lòng bà được lấy đi chỗ khác.
"Bác!" Jungkook đứng ở cửa khẽ gọi.
Bà Kim ngồi xuống bộ sô pha trong phòng khách mà thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay tháo chiếc kính ra khỏi mắt. Giờ mới có thể thấy rõ được những quầng thâm và bọng mắt của người phụ nữ trung niên. Mấy đêm vừa rồi bà không thể nào an giấc được bởi lẽ ca phẫu thuật của Taehyung thật sự quan trọng.
"Ca phẫu thuật thành công rồi Jungkook."
Cậu mỉm cười hài lòng.
"Vậy tốt quá. À, con muốn nói với bác một chuyện."
"Sao thế Jungkook?"
"Con muốn xin nghỉ việc. Ban đầu, con tới đây để giúp cho Kim thiếu, bây giờ anh ấy cũng đã phẫu thuật thành công. Con nghĩ mình không có nghĩa vụ ở lại đây nữa."
Bà Kim nhìn cậu. Thật sự muốn níu giữ Jungkook ở lại vì đứa trẻ này vốn dĩ rất ngoan. Nhưng mà cậu nói đúng, cậu không có nghĩa vụ phải ở đây nữa. Hơn một năm qua, lương bổng là cậu nhận được khá là nhiều và đủ để về lại Busan sinh sống.
"Được rồi, Jungkook. Đây, tiền lương và cả một chút tiền thưởng. Con cầm lấy."
"Dạ con chỉ nhận lương thôi, còn tiền thưởng thì không có cũng không sao. Vả lại con có làm gì đâu mà được thưởng."
"Không, con làm được nhiều ấy chứ. Con giúp Taehyung nhiều thứ nên chút tiền mọn này chả là gì cả. Con cứ cầm lấy."
Bà Kim quay lưng đi lên phòng. Jungkook cầm tiền trên tay mà thẫn thờ một lúc. Thật ra thứ cậu cần đâu phải tiền, mà cái cậu cần chính là được nhìn thấy ai đó trên chiếc giường quen thuộc.
Jungkook lên phòng, không phải phòng cậu mà là phòng của Taehyung. Mọi thứ vẫn y như vậy nhưng chiếc giường đã không còn hơi ấm quen thuộc nào đó nữa rồi. Buồn thật. Jungkook ngồi bó gối trên giường, đưa tầm mắt nhìn ra cây anh đào trước cửa sổ.
---
Do tác dụng của thuốc gây mê nên sau gần hai ngày Taehyung mới tỉnh dậy. Chiyeol có nói rằng chân hắn tạm thời đã có cảm giác đau nhứt nhưng chung quy vẫn cần thời gian tịnh dưỡng sau đó tập vật lí trị liệu khoảng nửa tháng kết hợp dùng thuốc một thời gian thì chân sẽ đi lại bình thường. Trong lòng hắn đương nhiên phấn chấn trở lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờ
FanfictionĐược gặp em, là một điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Và yêu em là điều anh không bao giờ ngờ tới. Trích lời Kim Taehyung. 30 chap + 2 PN ____ Fic ra đời nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 của Jeon Jungkook♡ Started: 010919 Ended: 010120 NO VER...