Chương 8.

19.1K 1.2K 412
                                    

Tình yêu đôi lúc không phải như những gì mà con người ta mong đợi. Tư vị của tình yêu vốn dĩ không chỉ có ngọt ngào. Nó còn mang theo những đớn đau, những tủi hờn và cả những mất mát. Nhưng Jungkook đã thật sự yêu Taehyung chưa? Hay chỉ mới dừng lại ở một từ đơn giản là 'thích' thì cậu cũng chẳng rõ.

Jungkook muốn bên cạnh Taehyung và việc đầu tiên của buổi sáng là cậu muốn nhìn thấy hắn hơn là nhìn thấy ánh nắng của mặt trời. Cảm giác khi ngủ cùng Taehyung thật sự rất an ổn và nhẹ nhàng. Jungkook thích hơi ấm từ hắn, thích cả mùi hương nam tính và thích ngắm nhìn người nọ bao lâu cũng được.

Cậu thức dậy từ lâu nhưng vẫn không muốn rời khỏi giường. Điều gì đó đã thôi thúc cậu rằng hãy nằm yên đó. Hãy trân trọng từng phút từng giây này đi.

Hộp bánh mà cậu mua, hắn vẫn còn để trên đầu tủ nhỏ cạnh giường. Hắn thích hương vị của bánh tiramisu hơn bất kì chiếc bánh ngọt nào khác. Nhưng đêm hôm qua hắn chỉ ăn đúng một mẩu nhỏ rồi đặt chiếc bánh về y chỗ cũ. Không phải vì bánh không ngon mà là vì tâm tư hắn hết bảy phần dồn vào Jungkook mất rồi. So với chiếc bánh khá đắt kia thì Jungkook vẫn quan trọng hơn. Không hiểu sao hắn lại nghĩ như thế.

Mi tâm Taehyung dao động, hắn thức dậy nhìn Jungkook với dáng vẻ đang ngủ say. Hắn hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi mỉm cười hài lòng khi biết rằng người kia đã hết sốt. Jungkook cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tim cậu đang đập thình thịch và gò má đã phiếm hồng lên. Cậu vờ ngọ nguậy quay đi rồi mở mắt. Coi như không có gì xảy ra cả.

Hắn đương nhiên có chút giật mình, tròng mắt đảo qua lại rồi mở miệng đánh vỡ bầu không khí im lặng trong căn phòng rộng lớn.

"Hôm qua cậu sốt nặng lắm, may là không sao."

Jungkook gãi đầu nhìn hắn.

"Cảm ơn anh."

Taehyung nhún vai nhàn nhạt ý bảo không có gì.

Suốt cả ngày hôm đó, nụ hôn của Taehyung luôn bám lấy tâm trí Jungkook khiến cậu không thể tập trung vào bất kì việc gì. Mỗi khi nghĩ về nó, da thịt cậu không tránh khỏi một trận bỏng rát đến tê dại. Môi hắn mềm mềm dễ chịu. Nụ hôn cơ bản chỉ là thoáng qua thôi nhưng Jungkook cảm nhận rõ đến từng chi tiết.

Đi qua đi lại, cậu nhìn thấy hộp bánh vẫn còn đó trong khi Taehyung vẫn đang chăm chú vào điện thoại.

"Anh không ăn bánh sao?" Jungkook ngồi xuống mở hộp bánh ra, và gương mặt hiện lên dấu chấm hỏi to tướng.

"Một ít."

"Sao vậy? Không vừa miệng ư?"

"Bánh ngon, nhưng đêm qua trông chừng cậu nên tôi chỉ ăn một ít."

Jungkook chính là nhất thời cảm thấy có lỗi. Tại cậu không cẩn thận bị sốt nên mới làm cho Taehyung không thể thưởng thức trọn vẹn món bánh mà hắn yêu thích. Nhưng mà vốn dĩ nguyên nhân không phải vì Jungkook mà chính là do Taehyung. Hắn có thể ăn bánh ngay sau khi cậu uống thuốc và đã đi ngủ nhưng đằng này hắn ngồi thừ người trên giường và ngắm nhìn cậu thật lâu. Chiếc bánh kia căn bản không nằm trong tiêu cự của hắn.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ