Buổi chiều, Kim Seokjin để Taehyung ở bệnh viện rồi lái xe về nhà. Mà cũng không hẳn thế. Anh muốn ghé căn hộ của Taehyung rồi thuê người dọn dẹp giúp hắn. Dù Jungkook đã không còn nữa, căn hộ nhỏ này vẫn là nên được lau dọn thường xuyên. Ít ra cũng giúp cho Kim Taehyung mỗi khi về đều không mang theo suy nghĩ tiêu cực. Còn có Kim Namjoon ở gần đó. Cũng phải cảm ơn y, khi vô tình nghe tiếng vỡ phát ra từ trong căn hộ đã nhanh chóng gọi điện cho anh.
Bác sĩ nói tình hình Taehyung chính là lấy lại mạng sống kịp thời từ tay thần Chết. Mất máu khá nhiều nhưng nhờ được cấp cứu đúng lúc nên mới qua khỏi. Ngẫm lại, Kim Namjoon đối với anh và cả Taehyung đều thật sự rất có lòng.
"Các cậu dọn dẹp nhưng đừng di chuyển bất kì thứ gì nhé!"
Seokjin đứng chỉ đạo cho nhân viên dọn vệ sinh. Tình cờ Namjoon đi ngang qua đó. Kết quả, y kéo Seokjin lên tận sân thượng để nói chuyện.
"Có gì sao không nói ở dưới, lên đây làm gì? Lạnh chết tôi rồi."
Sân thượng gió thổi lồng lộng. Cũng đã là tháng mười một. Không khí đương nhiên pha chút lành lạnh. Mà trên người Seokjin cũng chỉ mặc đúng chiếc áo sơmi sọc xanh mỏng.
Namjoon bật cười khoác cho anh chiếc áo măng tô của y. Sau đó lại ngồi xuống nền đất lạnh lẽo. Gió thổi mạnh khiến mái tóc màu nâu sẫm bay trong gió, để lộ phần trán đẹp đẽ của người đàn ông đã bước qua tuổi ba mươi.
"Anh chỉ muốn cùng em ngồi đây thôi. Anh muốn bên cạnh em. Seokjinie, ban đầu, anh về đây không phải vì em. Anh nghĩ mình đã quên em rồi ấy. Nhưng mà, anh không ngờ, mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ đến em."
Seokjin chỉ đứng đó nghe những lời nói phát ra một cách nhẹ tênh nhưng mang đầy nỗi thương xót cùng tình yêu lớn lao hay vĩ đại chẳng hạn. Kim Namjoon lúc này cứ như đang bị nhốt trong một cái lồng, xung quanh toàn là gai nhọn. Seokjin có chìa khóa nhưng chẳng có can đảm bước tới mở cửa lòng. Anh sợ. Anh sợ gai nhọn, anh sợ những nỗi đau, anh sợ trái tim ấy lại một lần nưac rỉ máu.
"Namjoon! Em biết, anh còn thương em. Nhưng mà chúng ta, không thể quay đầu lại được nữa rồi. Em xin lỗi!"
Seokjin bỏ lại chiếc áo măng tô xuống đất rồi chạy khỏi đó. Y nhìn thấy một màn như vậy trong lòng đương nhiên dâng lên một cỗ chua xót. Nhưng dân gian này rộng lớn đến thế mà mặt trời vẫn chiếu nắng khắp mọi nơi, y không tin tình yêu to lớn của mình không làm cho Kim Seokjin nhỏ bé kia cảm động.
-----
Thứ năm tuần này, cũng chính là hôm nay, Taehyung được bác sĩ cho xuất viện. Trước khi đi, hắn có ghé sang phòng bệnh của Hansung để thăm nhóc. Cũng lặng lẽ để lại một số tiền cho mẹ nhóc chữa bệnh. Hơn nữa còn hứa khi nào khỏe thì ghé nhà hắn chơi, hắn nhất định sẽ cho nhóc ăn thật no.
Hắn về lại chung cư. Căn hộ nhỏ ấy do được Seokjin dọn dẹp nên vẫn luôn sạch sẽ. Còn có Yoongi và Jimin đến làm cơm trưa coi như mừng hắn xuất viện trở về.
Jimin dạo gần đây hay đúng hơn là sau cái chết của Jungkook thì bắt đầu ít nói hơn hẳn. Min Yoongi nhìn thấy tình hình như vậy cũng chẳng biết nên làm thế nào. Cú sốc này suy cho cùng là không thể chịu được.
BẠN ĐANG ĐỌC
|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờ
FanficĐược gặp em, là một điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Và yêu em là điều anh không bao giờ ngờ tới. Trích lời Kim Taehyung. 30 chap + 2 PN ____ Fic ra đời nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 của Jeon Jungkook♡ Started: 010919 Ended: 010120 NO VER...