Một buổi sáng như mọi ngày lại diễn ra. Mặt trời dần dần nhô lên khỏi đáy biển và tỏa ánh nắng đẹp đẽ đến khắp nơi. Jungkook đã thức dậy từ rất sớm. Cậu đi dạo trên bờ biển cát trắng vắng người và chờ đợi bình minh ló dạng.
Cũng đã mấy tháng trở về Busan nhưng mà sao tâm trí cậu vẫn chưa thể an ổn. Nỗi buồn cứ quẩn quanh đến mức trái tim cậu không còn biết được mùi vị của hạnh phúc là thế nào. Jungkook vẫn luôn tỏ ra bình thản. Cậu trò chuyện với mẹ rất nhiều điều.
Lại nói đến từ sau khi về quê. Jungkook cùng mẹ mở một quán cơm nhỏ để buôn bán. Mẹ cậu đã nghỉ làm công nhân ở công xưởng xa xôi đó và bà lấy tiền phúc lợi của công ty cộng với tiền mà Jungkook gửi về hằng tháng để mở nó. Mỗi ngày, cậu phụ mẹ bán cơm rồi thi thoảng cũng đi ra biển nhặt vài con cua con ốc cùng lũ trẻ trong xóm.
Nhìn chung thì cái gì cũng quay về quỹ đạo vốn có của nó rồi. Nhỉ?
Jungkook đương nhiên có hỏi thăm tin tức của Taehyung thông qua Jimin. Hắn vẫn ổn và sức khỏe đang dần hồi phục. Cậu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thật ra trên đời này không có cái gì là phụ thuộc vào cái gì cả. Càng không có chuyện thiếu đi một người là sống không nổi. Bất quá chỉ mất một chút thời gian. Còn nhớ, còn thương là sự thật. Nhưng đã chia xa cũng chính là sự thật. Huống hồ vốn dĩ họ chưa từng là cái gì đó chính thức của nhau. Lấy lí do gì để níu giữ hay kiếm tìm?
Lặng lẽ đưa đôi mắt nhìn ra biển. Mới hừng đông nên vẫn chưa có ai qua lại nhiều, và chỗ này là một khu biển vắng. Không phải khu du lịch nên ít người lui tới cũng là chuyện hiển nhiên. Tiêu cự Jungkook dãn ra phía xa tít ngoài khơi. So với khoảng trời cao rộng cùng mặt biển bao la thì Jungkook như được thu nhỏ lại. Cậu lại đột nhiên nghĩ đến Taehyung. Nhưng mà không phải, làm gì có chuyện đột nhiên nhớ tới chứ, chẳng qua là cậu chưa từng quên đi mà thôi.
Mặt trời mọc rồi lặn, sáng và tối cứ thay phiên nhau theo một vòng tuần hoàn nhất định nào đó của tự nhiên. Tâm tư Jungkook giờ đây đã bình ổn. Hai mươi tuổi rồi chứ chẳng ít ỏi gì nữa. Cậu có thể tự lo cho chính mình.
Trở về nhà thì trời đã nắng lên, cậu mở cửa tiệm và bắt đầu bán thức ăn cho những vị khách đầu tiên trong ngày. Nghe nói hôm nay là ngày Jimin về. Nên cậu tranh thủ cuối ngày sang thăm anh. Mấy tháng nay, Jimin thường xuyên về. Là vì luận văn cuối năm đã được hoàn thành nên thời gian rảnh rỗi không ít.
Buổi chiều hôm đó, Jimin cùng Jungkook đi dạo biển. Hoàng hôn dần buông xuống. Trên bờ cát trắng, hai người họ trầm ngâm một lúc thật lâu mặc cho gió biển đang rít lên từng đợt. Nhưng mà họ là đứa con của biển, những trận gió này căn bản không ăn thua gì.
"Jungkook.."
Jimin khẽ gọi.
"Em còn nghĩ đến Taehyung đúng không?"
Jungkook bối rối nhìn Jimin.
"Chắc là vậy... em... em không có cách quên đi anh ấy."
"Nếu bây giờ anh nói rằng cậu ấy cũng đang tìm em. Liệu em có..."
Jungkook mỉm cười, ánh mắt cậu chưa bao giờ bình lặng như thế. Giọng cậu nhẹ tênh nhưng từ sâu thẳm trong ánh mắt vẫn hiện lên vài tia sáng bé nhỏ. Là chút hy vọng cuối cùng còn sót lại sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờ
FanficĐược gặp em, là một điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Và yêu em là điều anh không bao giờ ngờ tới. Trích lời Kim Taehyung. 30 chap + 2 PN ____ Fic ra đời nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 của Jeon Jungkook♡ Started: 010919 Ended: 010120 NO VER...