Chương 4.

19.5K 1.2K 202
                                    

"Nào, cậu nghiêng qua bên trái một chút, đúng đúng, là tư thế này!"

*tách*

Tiếng máy ảnh vang lên từ sáng giờ đã hàng trăm lần. Kim Seokjin đau đớn vì không thể chụp được một shot hình ưng ý. Anh là người mẫu ảnh, đồng thời cũng là giám đốc điều hành hãng xe LMw. Hiện tại, Kim Seokjin đang nổi tiếng và nhận được rất nhiều sự ưu ái từ công chúng.

Khoảng gần một giờ trưa, sau khi nghỉ ngơi cũng như đã ăn uống xong. Anh lập tức trở về công ty để giải quyết công việc.

"Yoonji, khi nào em làm xong bản báo cáo thì nộp nhanh cho anh nhé. Anh đang cần gấp."

Anh ghé ngang nói với thư kí sau đó trở về phòng làm việc của mình. Dạo này bận rộn đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi gì cả. Em trai lại gặp phải tai nạn. Nghĩ đến đây thôi, Seokjin không tự chủ được mà tựa lưng vào ghế đầy mệt mỏi.

---

Lại nói đến Jungkook. Cậu giúp việc cho Kim gia cũng đã gần một tháng. Taehyung dường như cũng dần dần thích nghi với sự có mặt của cậu trong nhà. Hắn nói chuyện nhiều hơn, không lầm lì cau có như trước nữa. Jungkook ngày ba bữa đều đem thức ăn lên, lâu lâu còn đọc sách cho hắn nghe.

Hôm nay có một chút đặc biệt. Như mọi khi thì Jungkook sáng sẽ qua phòng hắn quét dọn sạch sẽ sau đó mang bữa sáng lên. Nhưng mà hôm nay Kim Taehyung nhờ cậu dìu hắn xuống nhà ăn sáng. Jungkook ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chân đi lấy cặp nạn gỗ để ở góc phòng. Kim Taehyung hai tay chống nạn, Jungkook cũng ở kế bên đỡ hắn. Đôi chân hắn từ sau tai nạn đã trở nên cứng nhắc hơn bao giờ hết, thành ra mỗi bước di chuyển đều rất nặng nề. Từ cửa phòng đi tới cầu thang còn chưa tới một mét, nhưng đối với Kim Taehyung nó thật sự xa vời. Đi tới cầu thang, trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Jungkook lấy khăn lau, miệng không ngừng khích lệ.

"Không sao, từ từ thôi. Nào, đưa tôi cầm một cây cho, anh vịn một tay vào thành cầu thang đi."

Kim Taehyung gật đầu đưa cho cậu một chiếc nạn, sau đó hắn vịn vào thành cầu thang khó nhọc nhấc chân để bước xuống. Để xuống được phòng khách, Kim Taehyung đã đổ không biết bao nhiêu mồ hôi. Bà Kim lúc này chưa vội vào ăn sáng mà ngồi ở phòng khách đọc tạp chí. Thấy Taehyung từ trên lầu đang kiên nhẫn bước từng bước một khiến giọt nước mắt không tự chủ được liền rơi ra.

"Giỏi lắm! Taehyungie giỏi lắm!"

Hắn nghe như vậy liền mỉm cười một cách mệt nhọc. Sau đó lại tiếp tục được Jungkook dìu đến bàn ăn trong phòng bếp. Ngồi xuống ghế, hắn mới đưa tay lau mồ hôi, thở hì hục một lúc. Lâu lắm rồi hắn không xuống nhà dưới. Chính xác là từ khi xuất viện về, hắn cứ giam mình trong phòng mãi. Ngôi nhà này trước giờ vẫn không thay đổi, chỉ có hơn hai tháng trời không nhìn nên hôm nay đôi mắt hắn có chút láo dáo nhìn khắp nơi. Taehyung nhìn ra phía trước phòng khách, vọng ra sân có một cây anh đào thật lớn và có một bể bơi. Jungkook nhìn ánh mắt của hắn không ngừng hướng về phía trước, cậu lặng lẽ mang đĩa salad cùng trứng ốp la để ngay chỗ hắn ngồi.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ