Kim Seokjin sau khi giải quyết xong một số công việc quan trọng ở chỗ làm liền nhanh chóng lái xe đến phim trường. Thật ra là Seokjin đã nhận một vai diễn nhỏ trong một bộ phim truyền hình. Đất diễn không nhiều nhưng mỗi khi xuất hiện thì rating tăng vọt lên khá cao. Điều này khiến cho nhiều đạo diễn ngõ lời mời anh tham gia vào vai chính phim của họ nhưng anh vẫn đang cân nhắc kĩ lưỡng.
Cho đến tận chiều mới có thể thong dong lái xe đi về. Trời hẳn còn sớm, anh quyết định ghé chỗ Hoseok uống một tách Americano sau một ngày làm việc vất vả. Hoseok là một ông chủ quán bận rộn xoay quanh những tách cafe từ khi trời vừa hửng sáng. Căn bản không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng sao Seokjin vẫn chẳng thể làm được như vậy. Dù mỗi ngày đều tất bật nhưng nỗi nhớ về bóng hình kia vẫn còn đau đáu trong lòng.
"Đây, Americano của cậu."
Hoseok tạm gác tay ngồi cùng Seokjin. Một góc trong quán và ngắm nhìn những dòng xe cộ đang hối hả chạy qua.
"Cảm ơn."
Seokjin nhẹ nhàng uống một ngụm Americano.
"Vài ngày nữa, Namjoon sẽ về nước. Cậu tính thế nào?"
Seokjin không nhìn Hoseok nhưng đáy mắt nhất thời dao động không ít. Bao lâu rồi? Cái tên này đã bao lâu rồi không nhắc đến? Đã bao lâu rồi chưa gặp lại người ấy?
"Tính sao là tính sao? Dù gì thì chính tôi là người vứt bỏ đoạn tình cảm này. Bây giờ gặp lại, có lẽ cậu ta cũng hận tôi."
Nhưng nói cho cùng, đâu phải muốn bỏ là bỏ. Tình cảm vốn không thể đong đếm bằng những giọt nước, không thể ví như cái khăn, cái áo. Không phải chỉ vứt đi là xong. Mà tình cảm cứ như là một sợi dây hay chính xác hơn là một mắc xích. Seokjin đã tự tay phá bỏ những mắc xích thì cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ chấm dứt theo suy nghĩ của anh. Nhưng người chủ động cắt bỏ mắc xích, người chủ động chia tay, người chủ động hủy bỏ mọi liên lạc lại chính là người yếu đuối nhất. Minh chứng cho việc này chính là ngần ấy năm xa cách, bóng hình ai kia vẫn in hằng vào từng nếp nhăn nơi đại não và từng chút, từng chút một len lõi vào các biểu bì của trái tim.
---
Mấy tuần trôi qua, chân của Taehyung hiện tại đã lành hẳn và hắn đang tập vật lí trị liệu một cách ổn định. Đôi chân bắt đầu có cảm giác lại như xưa. Hắn cuối cùng cũng có thể lấy lại sự tự tin vốn có của chính mình.
Không những thế, hắn đã bắt đầu tham gia vào các công việc của tập đoàn. Mới bắt đầu đương nhiên có chút không quen nhưng ai cũng biết, với khả năng của Taehyung thì điều hành tập đoàn không quá khó khăn.
Chiều nay, hắn trở về nhà sau khi tập trị liệu tại bệnh viện. Đã đi được nhưng chân còn hơi yếu, kiên trì thêm một chút nữa là thành công. Hắn thấy Seokjin ngồi ở xích đu ngoài sân sau thông qua phòng bếp. Hắn khẽ đặt cốc nước xuống bàn rồi ra đó ngồi cùng anh.
"Có gì sao?"
Taehyung cơ hồ hỏi rõ. Nhưng mà không hỏi thì cũng biết Seokjin đang nghĩ gì và thừa đoán được câu trả lời của anh. Lại là ba chữ 'không có gì' quen thuộc. Taehyung căn bản cũng không muốn hỏi gì thêm vì biết rằng có hỏi thì anh cũng chả nói.

BẠN ĐANG ĐỌC
|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờ
أدب الهواةĐược gặp em, là một điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Và yêu em là điều anh không bao giờ ngờ tới. Trích lời Kim Taehyung. 30 chap + 2 PN ____ Fic ra đời nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 của Jeon Jungkook♡ Started: 010919 Ended: 010120 NO VER...