Chương 5.

20.1K 1.3K 65
                                    

Jungkook nhất thời chần chừ, Kim Taehyung muốn cậu ngủ chung thì cũng là ngủ dưới đất chứ chẳng tốt lành gì. Huống hồ cậu có phòng riêng, hơn nữa giường ngủ cũng tươm tất. Hà cớ phải ngủ lại phòng hắn?

"Nhưng tôi không quen ngủ chung với người lạ."

Cậu khẽ nhấc chân hắn lên, sau đó dùng khăn bông lau khô rồi đỡ hắn nằm lại giường. Giờ này không phải quá trễ nên cậu vẫn còn xếp lại quần áo cho hắn.

Hơn chín giờ thì Taehyung bắt đầu đi ngủ, Jungkook cũng đã hết việc nên cậu lui về phòng. Khi trước, Kim Taehyung có khi đi chơi đến sáng mới về, và chỉ mấy hôm trước, hắn còn nằm thức tới một hai giờ sáng. Nhưng chắc hôm nay vận động hơi nhiều, nên có phần mệt mỏi. Jungkook vừa tắt đèn lớn trong phòng và bật đèn ngủ lên thì đôi mắt hắn đã nhắm nghiền từ bao giờ.

Cậu về phòng, trong phòng có cửa sổ và từ cửa sổ nhìn ra liền thấy cây anh đào to tướng đang đứng sừng sững hiên ngang. Cậu có hỏi Taehyung, hắn bảo rằng cây anh đào này được trồng từ trước khi hắn chào đời. Từ nhỏ, hắn chỉ quanh quẩn trong sân mà chơi cùng những bông hoa anh đào màu hồng nhạt đẹp đẽ. Dần dà khi lớn lên, những cuộc vui khiến Taehyung quên đi những thói quen bình dị vốn có. Để rồi từ bao giờ, hắn đã không còn để ý đến sự hiện diện của cái cây to lớn này nữa.

Jungkook ngắm nhìn cây anh đào một lúc, sau đó lại nhớ về ngôi nhà của cậu. Trước sân, cũng có cây anh đào như thế. Đột nhiên cậu nhớ mẹ quá. Mấy ngày vừa rồi nghe Jimin nói mẹ đang sống rất tốt, bà cũng hạn chế tăng ca đêm, cũng nhờ số tiền mà Jungkook gửi về hằng tháng mà hiện giờ, cuộc sống bà đã khá khẩm hơn trước rất nhiều. Lòng Jungkook cũng vui vẻ trở lại.

---

Kim Taehyung thức khá sớm, đó là lúc Jungkook chưa thức dậy để qua phòng hắn dọn dẹp, hắn muốn đi đến mở cửa sổ để ngắm bình minh. Ngồi dậy, sau đó chống cặp nạng gỗ để cố gắng đứng lên. Nhấc từng bước chân nặng nhọc và rồi hắn ngã một cách đau đớn xuống nền gạch lạnh băng. Đúng lúc đó, Jungkook vừa bước vào phòng.

"Anh Taehyung!"

"Đi ra đi!" Hắn đẩy Jungkook ra ngay khi cậu muốn đỡ hắn đứng dậy. Trong lòng Taehyung hiện tại dâng lên một cỗ chua xót. Hắn vô dụng đến như vậy sao?

"Không...không sao đâu anh Taehyung, chúng ta đứng dậy đi, được không?"

Giọng Jungkook trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cậu sát lại gần hắn và thấy khóe mắt Taehyung đang đỏ lên. Taehyung khóc rồi. Hắn trở nên mệt mỏi và bất lực hơn bao giờ hết.

Jungkook khụy gối ôm lấy hắn, Taehyung nhất thời lấy lồng ngực cậu làm điểm tựa mà ngã vào. Có lẽ hắn đã cố gắng che giấu cảm xúc quá lâu và giống như giọt nước tràn ly, hắn òa lên trong tích tắc. Taehyung thật sự rất sợ, hắn hoảng loạn đến mức mỗi tối, vụ tai nạn đó hằn sâu trong tâm trí hắn rồi ám ảnh lại trong từng giấc ngủ.

Nghe tiếng nấc nghẹn ngào của Taehyung, cậu cũng không tránh khỏi cảm giác đau lòng. Cậu vuốt vuốt tấm lưng đang run lên từng đợt của người nọ mà xót thương khôn xiết. Có lẽ chính điều này khiến cho cậu ngày càng mong muốn giúp hắn có thể đi lại.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ