Chương 1.

33.5K 1.5K 139
                                    

Có những bông hoa dại, mỗi ngày vẫn âm thầm nở, âm thầm tỏa sắc, tỏa hương. Nhưng không phải bông hoa dại nào cũng an yên mà nở rộ. Lắm khi phong ba bão táp vùi dập rồi dần dà khiến chúng không có can đảm mà nở rộ thêm bất kì một lần nào nữa. Jungkook thì khác, cậu là đứa trẻ không có cha. Không phải cha cậu bỏ rơi cậu, mà chính là ông đã mất khi Jungkook chào đời được hai tháng. Mẹ cậu mỗi ngày đều đi đến công xưởng xa xôi kiếm từng đồng tiền để chăm lo cho cuộc sống của đứa con trai nhỏ. Rồi Jungkook lớn lên, cậu đi học. Nhưng mỗi ngày đến lớp, Jungkook luôn bị bạn bè trêu chọc là không có cha. Mỗi buổi tối, cậu đều âm thầm bó gối trong góc phòng mà khóc nức nở. Sáng ra lại vui vẻ để cho mẹ an tâm đi làm. Kể từ đó, bông hoa dại mang tên Jeon Jungkook dần dần trở nên tách biệt, khép kín nhưng mạnh mẻ và bền bỉ hơn bao giờ hết.

---

Một buổi chiều yên bình tại Busan. Bầu trời đã ngả sang màu trứng rán và mặt trời cũng bắt đầu lặn dần xuống đáy biển. Jungkook đang loay hoay chuẩn bị bữa cơm tối cho hai mẹ con sau khi cậu vừa nhận được chút tiền mọn từ việc lén mẹ làm thêm tại quán ăn gần nhà. Bữa cơm không có nhiều thịt cá cho lắm nhưng nhìn đã ngon hơn mọi hôm. Cậu dọn cơm lên chiếc bàn gỗ cũ kĩ ở giữa nhà. Sau đó cũng đem phơi mấy bộ quần áo đã giặt sạch lên sào ở trước mảnh sân nhỏ.

Chạng vạng tối, mẹ cậu từ xưởng làm trở về nhà. Bà làm công nhân ở đó. Từ khi còn nhỏ, Jungkook đã phải ở nhà một mình và khóa cửa. Cho đến khi nghe được giọng nói của mẹ thì cậu mới lấy chìa khóa rồi mở cửa.

Jungkook có một người anh họ tên là Jimin. Anh ấy quan tâm cậu rất nhiều, hơn nữa, Jungkook không có bạn thân, suốt ngày chỉ có thể cùng Jimin chơi đùa. Nhưng mà anh lớn hơn cậu hai tuổi, nhà Jimin cũng có điều kiện nên càng lớn, anh càng phải chăm chỉ học tập. Những lúc như vậy, Jungkook chỉ ngồi trong phòng an yên đọc sách. Cậu thích như thế. Cậu có thể đọc sách mỗi khi rảnh rỗi và làm mấy quyển liền nếu như có thời gian. Một phần cũng vì thói quen và sở thích như vậy, cho nên Jungkook không có bạn bè thân thiết.

Hiện tại, Jimin đã đi học đại học ở một trường khá có tiếng tại Seoul. Anh cũng không có thời gian về nhà mà chơi đùa cùng Jungkook như trước.

Bữa tối đó, mẹ Jungkook đi làm về khá trễ. Cậu trong lòng hết sức lo lắng cho bà. Cho đến khi mẹ về, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà tay bà bị thương khá nghiêm trọng. Cậu dìu mẹ ngồi xuống.

"Mẹ, mẹ bị sao thế?"

Jungkook nhìn vào vết thương, cậu thật là không tốt mà.

"Không sao, không cẩn thận bị té thôi."

Mẹ luôn nói như thế với cậu. Những lúc đó, cậu chỉ biết im lặng cho qua. Bữa tối đó, sau khi dùng cơm xong. Cậu liền nhanh chóng sát trùng vết thương cho mẹ. Rồi bảo bà đi ngủ sớm.

Jungkook ngồi trước cửa nhà, cậu chợt nhớ tới lời mà anh Jimin đã đề nghị khi anh vừa về thăm nhà vào hôm kia. Anh bảo cậu lên Seoul học, anh sẽ chia đôi tiền nhà, đồng thời giúp cậu tìm chỗ làm thêm phụ giúp một phần chi phí cho mẹ. Nghe qua thấy cũng có lí, nhưng cậu chưa nói với mẹ vì sợ bà la.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ