Chương 19

12.7K 791 130
                                    

Buổi tối ngày thứ hai đầu tuần, Taehyung trở về nhà trong trạng thái hoàn toàn mệt mỏi.

Jungkook của hắn...

Về chuyện tờ báo, hắn đã đọc ngay sau khi Seokjin cầm lên. Đọc từng chữ mà nước mắt nhòe đến mờ đục. Trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng xen lẫn bất an khiến tâm tư Taehyung không còn ý thức được gì nữa.

Hắn cùng Seokjin tức tốc lái xe đến Goesan-gun ngay sau đó. Trên đường đi, Taehyung thầm cầu mong trong số những sinh viên còn sống sót sẽ có Jungkook của hắn. Càng nghĩ lại càng đau lòng. Cậu đã gọi cho hắn rất nhiều lần, nhưng mà có lẽ vốn dĩ sự ưu tiên trong lòng Taehyung từ bao giờ chẳng còn người mang tên Jungkook nữa. Cảm giác hối hận bắt đầu ngập tràn trong tiềm thức của hắn. Cổ họng chua xót, đau đớn đến nghẹn đắng và trái tim dường như tê lạnh đi.

Lái xe đến Goesan-gun đã gần xế chiều. Viễn cảnh trước mắt gần như khiến hắn ngã khụy. Trên cây cầu lớn, nơi bị tai nạn vẫn còn là một đống đổ nát. Chiếc xe lớn lật ngang và cảnh sát vẫn đang cố gắng cứu nạn nhân ra khỏi đó.

"Anh cảnh sát! Còn nạn nhân nào bị kẹt trong đó không?"

Seokjin chạy ngay đến gặp cảnh sát trong khi Taehyung đi quanh chiếc xe.

"Tôi nghe nói là còn một cậu thanh niên bị kẹt trong đó nữa, tôi nghĩ cậu ấy không qua khỏi. Vì đã gần hai mươi bốn giờ trôi qua rồi."

Kim Taehyung gần như chết lặng.

"Báo cáo, đã không còn ai trong xe. Tất cả mọi người đã được đưa đến bệnh viên, thưa sếp!"

Taehyung ngay sau đó liền lái xe một mạch đi tới bệnh viện gần đây.

Kết quả vẫn là không có người tên Jungkook. Hắn đã đi gặp hết tất cả sinh viên bị tai nạn và hiển nhiên không có cậu trong đó. Trong lòng khẽ vui mừng một chút, ít ra hắn vẫn còn có một niềm tin nhỏ nhoi nào đó bấu víu vào. Nhưng mà cảnh sát đã nói rằng không còn ai trong chiếc xe bị lật. Vậy Jungkook đâu?

Taehyung nhấc chân bước lại tủ lạnh để lấy chai rượu vang mà hôm trước hắn uống còn dang dở đem ra ban công ngồi. Sau đó cầm chai rượu tu ực ực như nước lã, nhưng số rượu vào miệng thì ít mà trào ra ngoài thì nhiều, làm đó mặt áo phía trước đã nhấm nhem một màu đỏ sóng sánh.

Tách.

Là sương đêm sao? Là sương đêm xui xẻo rơi trúng mặt hắn hay là do từ đáy lòng hắn đang cuộn trào đến quặng thắt tâm can? Sương đêm mặn đắng đến như vậy sao?

Kim Taehyung sau đó đưa tay lau mắt rồi lại đi vào nhà. Đến giờ hắn mới có thể bật đèn lên. Nhưng mà chiếc sô pha lớn trong phòng khách, bàn ăn, nhà bếp. Mọi thứ đều yên lặng, tĩnh mịch đến đáng sợ. Hắn còn nhớ cái ngày trước khi Jungkook đi thực tập đã rủ hắn cùng nhau đi ra ngoài. Đáng lí ngày hôm đó bọn họ đã có thể cùng nhau đi ăn uống, mua sắm, xem phim như bao cặp đôi khác. Nhưng mà vì công việc, hắn lại khước từ những phút giây quý giá bên Jungkook. Hắn sai rồi.

Nửa đêm, Taehyung say mèm lê đôi chân đi vào phòng rồi nằm an ổn ngủ một chút. Những ngày vừa rồi, đêm nào hắn cũng thức trắng. Mỗi giây chợp mắt, hình ảnh Jungkook hiện về và quấn lấy hắn một cách thật mạnh mẽ như chẳng thể xa rời được.

|vkook| Yêu em là điều anh không thể ngờNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ